Mục lục
Trọng sinh hào môn: anh hai đừng chạy!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! - Chương 300: Hi, Phelan!








Chương 300: Hi, Phelan!





"Phạch phạch"





Tiếng trực thăng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người có mặt ở đó, bao gồm cả đám thổ dân, Andrew và Âu Dương Vô Thần.





Andrew ngước mặt nhìn lên, trong thứ ánh sáng kì diệu của mặt trăng, xuất hiện hình bóng một người phụ nữ tóc dài, mặc dù đang về đêm, nhưng cô ta lại mang một chiếc mắt kính dày, che đi phần lớn khuôn mặt.





Nở nụ cười quyến rũ, người phụ nữ cầm trên tay một khẩu súng tiểu liên Uzi, cô ta chậm rãi hướng mũi súng xuống phía dưới đám đông, bắt đầu nã đạn.





Andrew hoảng hốt, ngay lập tức lùi về phía của Âu Dương Vô Thần, cúi đầu ngồi xuống.





Trái ngược với sự sợ hãi của Andrew, Âu Dương Vô Thần chỉ chớp ánh mắt lạnh nhạt, anh dường như.... đã biết trước được việc này vậy.





Tiếng súng nổ ra liên hoàn, nhắm vào đám người thổ dân đang đứng ngơ ngác, từng viên đạn bay qua mũi súng, xông thẳng vào cơ thể của họ, không chút khoan nhượng xuyên qua tầng da thịt mềm yếu, khiến nó tóe máu.





Âu Dương Vô Thần vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, anh cúi đầu thở dốc, từ trán truyền tới cơn choáng váng, khiến tầm nhìn mờ đi hẳn. Thế nhưng anh liền lắc đầu xua đi cảm giác đó, cố giữ chính tâm trí mình tỉnh táo.





Cho tới khi tiếng súng dừng lại, đám người thổ dân nằm rạp hết trên mặt đất, anh mới từ từ ngước mặt lên, hướng ánh mắt về phía người đang đứng ngay chiếc cửa trực thăng.





Cô ta vác cây súng lên vai, nhìn anh cười mỉm, lên tiếng chào hỏi:





- Hi, Phelan, great to see you again. You look so pathetic





(Chào, Phelan, thật vui được gặp lại cậu, trông cậu thảm hại quá)





Âu Dương Vô Thần nghe câu mỉa mai của cô, cười hắt một hơi, đáp:





- Come on, i'm pathetic but still handsome.... Contrary.... Why are you so late?





( Thôi nào, tôi dù có thảm hại nhưng vẫn đẹp trai mà. Trái lại.... tại sao cô đến muộn vậy?





Người phụ nữ bật cười trước câu trả lời của anh, cô ta quay đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, chề môi đáp:






- That's because your fiancee came to pick me up late. You should blame her!





(Đó là vì vị hôn thê của cậu đến đón tôi muộn, cậu nên trách móc cô ta)





Elena nhìn lại cô ta, không lên tiếng đáp.





Dứt lời, người phụ nữ vươn tay cầm sợi dây dài, trượt một đường xuống phía dưới, cô ta đáp đất một cách nhẹ nhàng, rồi chậm rãi đi về phía của hai người đàn ông.





Lúc này, Âu Dương Vô Thần gắng sức đứng dậy, người phụ nữ thấy vết thương của anh, liền nhíu mày lên tiếng:





- Thousand years to see you injured, don't die because of bland things like this.





(Ngàn năm mới thấy cậu bị thương đấy, đừng chết vì những thứ nhạt nhẽo như thế này chứ)





Người đàn ông nhếch đôi môi trắng bệch, đáp:





- Don't worry, I won't die.





(Đừng lo lắng, tôi sẽ không chết đâu)





Bấy giờ, Andrew mới lờ mờ đứng dậy, anh nhìn người phụ nữ với khuôn mặt quen thuộc, nhíu mày hỏi:





- Vivian? Why are you here?





(Vivian? Tại sao cô lại ở đây?)





Người phụ nữ nghe tiếng gọi mình, quay đầu nhìn sang, thấy anh, liền cười nói:





- Oh, Andrew - my old lover, are you still alive?





(Ồ, Andrew - người tình cũ của tôi, anh vẫn còn sống à?)





*Tiêu đăng trả bão tiếp nha, vẫn còn nợ mọi người 4 chap. Ai hóng thân phận Vivian không? Chap sau sẽ rõ nhé.*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK