• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng đồng hồ trôi qua, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan cũng bắt đầu rời khỏi nhà bà Ly, trên đường về Nguyệt Hương Lan vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc nãy mà lên tiếng hỏi anh.

"Lúc này chắc anh bối rối lắm phải không, em cũng không nghĩ gia đình em lại đông người như vậy, lại còn bắt anh phải trả lời hết câu này đến câu khác như vậy!"

"Không sao! Anh lại rất thích điều đó!"

Cao Anh Quân lại không lo lắng như cô đã tưởng, lúc đầu thì quả thật anh đã có hơi rối bối nhưng rồi khi trả lời từng câu hỏi anh lại rất tự tin mà không chút lo lắng nào.

Điều này khiến Nguyệt Hương Lan khó hiểu mà quay sang nhìn anh.

"Em còn tưởng anh sẽ sợ nữa chứ?"

"Không, anh thấy như vậy cũng tốt mà, họ quan tâm đến em nên mới hỏi nhiều như vậy, dù sao họ cũng không có ác ý gì."

"Anh nghĩ vậy sao? Nhưng lúc nãy nhìn anh trông giống học sinh thật đó, rất dễ thương!"

Cứ nghĩ đến khung cảnh lúc nãy mà Nguyệt Hương Lan lại không thể nhịn được cười, trên đường về rộn ràng tiếng cười đùa cùng nhau, mặt trời đã lặng từ lâu nhưng trên con đường họ đi lúc nào cũng có ánh sáng.

Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau tiến đến nhà của Nguyệt Hương Lan đúng như dự định, mỗi người đều mặc những bộ trang phục khác nhau nhưng tất cả điều rất đơn giản và không mấy nổi bật.

Tiếng chuông cửa vang lên vài cái thì người trong nhà cũng mở cửa hồi âm, ông Nguyệt lại là người mở cửa vì bà Ly vẫn còn đang trong phòng tắm.

Cánh cửa mở ra ông liền thấy gia đình của Cao Anh Quân đã đến, trên môi liền nở một nụ cười ôn hòa mà tiến đón.

"Dạ chào anh chị, mời anh chị vào nhà!"

"Dạ, cảm ơn anh xui!"

Cao phu nhân cũng nhiệt tình đáp lời lại, tất cả mọi theo đi theo ông Nguyệt vào nhà, một lúc sau bà Ly cũng vội vàng đi xuống.

"Dạ chào anh chị!"

"Chào chị xui!"

Cao phu nhân đã chấm cô làm con dâu nên không ngại gọi ba mẹ của cô là anh chị sui nhưng bà Ly lại khác, chưa gì mà đã lên chức mẹ vợ khiến bà chưa quen.

Nhưng vì thái độ hòa nhã, nhiệt tình của Cao phu nhân mà bà cũng bớt gượng gạo hơn, mọi người trong nhà bắt đầu hợp lại rồi bàn chuyện của đôi trẻ.

"Dạ hôm nay nhà tôi đến đây là để nói về chuyện của hai đứa nhỏ, một phần là còn để cho hai bên sui gia biết mặt nhau. Chuyện là thằng con trai nhà tôi với con gái nhà chị đã yêu nhau từ trước rồi nên tụi nó đang có ý định tiến đến hôn nhân, thấy tụi nhỏ cũng tâm đầu ý hợp nên tôi mới dẫn chồng tôi sang hỏi chuyện với nhà anh chị ạ!"

Cao phu nhân mở lời đầu tiên, từng lời nói nhẹ nhàng kỹ lưỡng được thốt ra, Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan đứng cạnh nhau mà im lặng quan sát.

"Không biết anh chị thấy thế nào ạ?"

"Dạ thì tôi cũng biết hai đứa nó quen nhau từ lâu rồi nhưng chuyện hôn nhân đột ngột quá không biết sẽ thế nào. Nguyệt Hương Lan nhìn vậy chứ nó còn khờ dại dữ lắm."

"Anh xui không phải lo chuyện đó đâu, tôi đã chấm con bé từ lần đầu con tôi đưa về ra mắt rồi nên tôi sẽ không làm khó gì nó đâu, với cả Cao Anh Quân nó yêu con bé chứ tôi chỉ là mẹ chồng thì làm gì có quyền hạnh gì chứ, vậy nên mong anh chị tán thành ý tôi mà cho hai đứa tiến đến bước đường hôn nhân mà về chung một nhà!"

Cao phu nhân đáp lời ngay sau khi lời nói ông Nguyệt vừa dứt, vì đã muốn Nguyệt Hương Lan làm dâu nhà mình mà bà không tiếc tốn nhiều thời gian để đến đây, dành ra cả một buổi để suy nghĩ những câu nói chỉ để dành cho giờ phút hồi hộp này.

Cao Bác Thiên nhìn ba mẹ của Nguyệt Hương Lan, thấy họ còn đôi chút do dự thì ông liền lên tiếng tiếp lời vợ mình, biết ba mẹ lúc nào cũng yêu thương con cái không muốn chúng xa mình nhưng rồi cũng phải lập gia đình mà thôi.

"Anh chị đừng lo, nhà tôi coi Nguyệt Hương Lan như con trong nhà vậy còn thằng con trai nhà tôi thì cưng vợ hết mực rồi, anh chị nhìn thì cũng thấy tụi nó hạnh phúc khi ở cạnh nhau như vậy, chi bằng chấp nhận chuyện hôn nhân này cho tụi nó ở cạnh nhau."

"Hôm nay là ngày đầu tiên nhà tôi biết mặt anh chị nên tôi có chuẩn bị một ít đồ để tặng anh chị xem như là quà gặp mặt, tuy không có gì đặc biệt nhưng là lòng thành của vợ chồng tôi, mong anh chị nhận lấy!"

Nói rồi, ông liền mang đến vài túi đồ đặt lên bàn gỗ rồi đẩy về phía ba mẹ của Nguyệt Hương Lan, bà Ly im lặng nhìn những món đồ hiệu đắt đỏ trên bàn.

Đưa chúng cho Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân, bà Ly lên tiếng.

"Dạ tôi cảm ơn nhưng mà chuyện kết hôn là của tụi nhỏ nên chắc phải hỏi ý kiến của hai đứa nó chứ bốn người chúng ta nói chuyện cũng không hay lắm, hôn sự là của tụi nhỏ mà!"

Cao phu nhân nghe vậy thì gật đầu rồi đánh mắt sang nhìn Cao Anh Quân, anh như hiểu ý mà bắt đầu liên tiếng.

"Vậy con xin phép lên tiếng ạ, chuyện kết hôn của con thì cả hai tụi con đều muốn như vậy, con cũng đã hỏi ý Hương Lan rồi và cô ấy cũng đồng ý, ở bên nhau lâu như vậy rồi thì tụi con muốn tiến đến hôn nhân, gắn kết thêm tình cảm ạ!"

"Vậy thì con chắc chắn sẽ cho con bé một cuộc sống hạnh phúc chứ?"

"Con chắc chắn ạ, đối với Nguyệt Hương Lan thì lúc nào con cũng sẽ cho cô ấy cảm giác an toàn nhất. Tụi con ở bên nhau thì chỉ có hạnh phúc thôi ạ!"

"Nói hay lắm, lời nói chắc chắn lắm. Đây là con gái trưởng của nhà ta nên ta rất trọng chuyện hôn nhân của nó, cậu thì ta cũng biết tiếng tăm vang dội cỡ nào nên ta cũng mong những lời nói của cậu sẽ đúng như những gì cậu đối với con gái của ta!"

Ông Nguyệt khá hài lòng với cách nói chuyện của anh, ông cười tươi mà đáp lời anh.

Cao Anh Quân nhìn thấy nụ cười đó cũng giảm bớt một phần căng thẳng trong lòng, anh nhẹ thở phào mà nhìn Nguyệt Hương Lan, cô cúi đầu ngại ngùng, đôi tai đã đỏ lên cả rồi.

"Nếu bác đã nói vậy thì chắc hẳn bác đã đồng ý hôn sự của tụi con rồi phải không ạ?"

Cao Anh Quân bắt vào trọng tâm mà lên tiếng hỏi, ông Nguyệt và bà Ly đồng thời mỉm cười nhẹ, nụ cười như làm tan biến không khí căng thẳng suốt những phút giây qua.

"Cậu nên tập gọi ta bằng ba đi là vừa rồi, làm chồng con gái ta, làm con rể ta mà gọi ta là bác thì không đúng đâu!"

Nghe vậy, Cao Anh Quân bật cười không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, mọi thứ như vỡ òa sau câu nói của ông Nguyệt, anh vội vàng ôm chặt cô vào lòng như đang nói lòng mình đã vui như muốn bay lên trời rồi.

Mọi người nhìn hành động của Cao Anh Quân mà cười nhẹ, nhìn xem một tổng giám tốc hơn 30 tuổi lại như một đứa trẻ con vừa đạt được một thành tựu tuyệt vời mà trước giờ chưa từng có được.

Cao phu nhân nhìn anh một lúc rồi quay sang nhìn ba mẹ của Nguyệt Hương Lan, bà lên tiếng cắt ngang tiếng cười của anh.

"Vậy thì chúng ta tính ngày làm hôn lễ cho tụi nhỏ đi, chọn ngày lành tháng tốt để làm một hôn lễ thật hoành tráng, lộng lẫy vì đám cưới của có một lần trong đời của tụi nhỏ mà thôi."

"Dạ tôi nghĩ chắc tháng sau sẽ là tháng tốt để làm hôn lễ, trong tháng đó có ngày tốt nên chắc hôn lễ sẽ được tiến hành vào ngày đó."

"Vậy thì cứ chọn ngày đó đi, nhà tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho Hương Lan, còn địa điểm thì chúng tôi sẽ nhường lại cho bên đàn gái chọn!"

"Dạ, vậy chốt ạ!"

Hai bên thông qua quyết định chốt tháng sau sẽ bắt đầu cử hành hôn lễ cho Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân, mọi người hai bên gia đình đều rất hài lòng sau cuộc trò chuyện cùng gia đình đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK