Trong không gian im lặng chỉ còn tiếng gió thổi qua, Nguyệt Hương Lan cặm cụi rửa chén, Trương Trúc Hy ngồi phía sau nhìn mà trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Câu xin lỗi được nói ra rất gượng miệng nhưng lại khiến cô ta cảm thấy nhẹ lòng đến lạ thường. Nhìn Nguyệt Hương Lan hiền lành, dịu dàng như vậy khiến Trương Trúc Hy không kiềm lòng được mà lên tiếng.
"Cô có ghét tôi không?"
Dù Nguyệt Hương Lan đã nhận lời xin lỗi của Trương Trúc Hy nhưng trong lòng cô ta vẫn chưa hết lo lắng, nghi hoặc mà lên tiếng hỏi.
"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chưa từng ghét cô!"
Nguyệt Hương Lan cười nhẹ rồi lên tiếng.
"Những chuyện mà tôi và Bạch Dao gây ra cô cũng không ghét sao? Tất cả những thứ đó khiến cô phải khóc rất nhiều kia mà?"
"Chuyện đã qua thì cứ cho qua, cô cũng đừng nhắc đến làm chi cho nặng lòng."
"Nguyệt Hương Lan! Sao cô hiền quá vậy?"
Trương Trúc Hy bật dậy đi đến trước mặt cô mà lên giọng hỏi, người mà cô ta từng tiếp xúc đều sẽ nói hận nhưng cô lại bình tĩnh nói không khiến cô ta nghi ngờ và hoang mang.
Bao nhiêu chuyện mà Trương Trúc Hy và Dương Bạch Dao làm như vậy mà cô lại xem như không có, lại còn dịu dàng nấu đồ ăn cho cô ta nữa, trong lòng bối rối vô cùng.
Nguyệt Hương Lan nhìn Trương Trúc Hy rồi rửa sạch tay, cái chén cuối cùng được đặt vào kệ, cô quay sang cười nhẹ nói.
"Ai mà chẳng có một lần sai lầm, giống như tôi và An Quân cũng vậy, cùng nhau nói dối tất cả mọi người xong rồi lại sợ hãi mà xin lỗi hết người này đến người khác. Cô và Bạch Dao làm vậy cũng không hẳn là sai, đáng ra tôi không nên nói dối quá nhiều người."
Nguyệt Hương Lan nói ra lời trong lòng, đáng lý ra Nguyệt Hương Lan nên thành thật hơn chứ không phải hết lần này đến lần khác bịa ra những lời nói dối, lại còn khiến cho những người xung quanh bị liên lụy vào.
Cô không trách Trương Trúc Hy hay Dương Bạch Dao vì cô biết lý do tại sao Dương Bạch Dao làm vậy, tình cảm của cô ấy lộ rõ từ những ngày cô và cô ấy vừa gặp, lời nói đanh thép muốn cô rời khỏi Cao Anh Quân cũng đủ để cô biết Dương Bạch Dao có tình cảm với Cao Anh Quân rồi.
Mà đã là tình yêu thì rất khó dứt, càng muốn buông bỏ lại càng khó buông tay. Nguyệt Hương Lan cũng từng có ý định sẽ kéo hai người họ lại với nhau nhưng lại không làm được, cô sẽ không trách bất kỳ một ai cả vì ngay từ đầu, cô đã nghĩ đến sẽ có một ngày bản hợp đồng bị lộ ra.
Trương Trúc Hy nhìn cô mà không thể tin vào mắt mình, người con gái một thân một mình ở trong một ngôi nhà xa lạ vì một bản hợp đồng mà làm vợ người ta nhưng lại không ghét những người đã làm hại cô.
Trương Trúc Hy tự hỏi.
"Nguyệt Hương Lan có phải đã làm đứt sợi dây tức giận rồi sao?"
"Cô quá đỗi hiền lành, cô làm vậy khiến tôi thấy tự trách lòng mình lắm!"
Lời trong lòng không thể nói ra nhưng đôi mắt đã đọng lại những giọt nước trong suốt trên hàng mi, Trương Trúc Hy hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
"Tôi thành thật xin lỗi cô rất nhiều, cô như vậy khiến tôi không thể ngừng tự trách bản thân mình được, đáng lẽ ra tôi không nên có suy nghĩ xấu xa đó, tôi thành thật xin lỗi cô. Nguyệt Hương Lan, tôi chưa từng nghĩ cô sẽ dịu dàng với tôi như vậy!"
Trương Trúc Hy vừa nói vừa gồng mình, một giọt nước trong suốt rơi xuống khỏi hàng mi lăn trên má, đôi mắt đỏ hoe, lòng đầy tự trách mà lùi lại phía sau, đầu cúi xuống chẳng dám nhìn lên vì sợ sẽ không thể ngừng khóc.
Nguyệt Hương Lan thấy vậy liền bước đến ôm Trương Trúc Hy vào lòng mà không suy nghĩ, hành động bất ngờ của cô khiến Trương Trúc Hy không kịp nghĩ mà cứng đờ một chỗ, từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Nguyệt Hương Lan làm vậy khiến cô ta không thể kiềm được lòng nữa..
"Trương Trúc Hy xinh đẹp sẽ không khóc, sẽ không ai trách móc cô cả. Nguyệt Hương Lan tôi sẽ không ghét cô đâu!"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Trương Trúc Hy cắn răng cố kiềm chế nhưng lại không làm được, tâm lý cô ta lúc này như mảnh giấy mỏng, chạm nhẹ là rách.
Cả hai ôm nhau mà không hay biết đã có một người thứ ba đứng một bên lẳng lặng quan sát mọi thứ. Cao Anh Quân đứng trên bậc thang nhìn đến, từng nói lời của hai người anh đều nghe rõ.
Nhìn cả hai như vậy thì anh cũng có thể nở một nụ cười, Nguyệt Hương Lan đúng thật rất giỏi, cô to gan sống ở một nơi xa lạ, làm vợ một người đàn ông chỉ vừa quen được 1 tuần, chấp nhận bỏ công việc để làm dâu hơn 1 năm.
Chịu bao nhiêu tổn thương nhưng vẫn tha lỗi cho người khác, cũng vì tính cách này mà Cao phu nhân đã hỏi anh.
"Con có định sẽ cưới con bé không?"
Bà chưa từng nói tha lỗi cho cô nhưng câu nói đó của bà như ngầm chấp nhận đứa con dâu này rồi.
Những ngày sau đó mọi thứ đều rất bình yên như thể đã quay lại như cũ, Trương Trúc Hy sau như đã nói ra những lời trong lòng cũng nhẹ người hơn, không còn thấy ngại ngùng khi gặp cô nữa.
Nhưng ngày Trương Trúc Hy về nước cũng đã đến, hai tay hai chiếc vali lớn bước ra khỏi cổng biệt thự nhưng vẫn chưa lên xe mà còn đứng lại đợi chờ một thứ gì đó.
1 tiếng 2 tiếng trôi qua nhưng lại chẳng thấy Dương Bạch Dao ở đâu, vừa lúc định bước vào xe rời đi thì một người con gái ở bên kia đường vội vàng chạy sang ngăn cản Trương Trúc Hy lại.
"Đợi đã!"
"Gì vậy? Ai?"
Trương Trúc Hy nhíu mày nhìn lên, Dương Bạch Dao thở dốc vì mệt mà mỉm cười nhìn Trương Trúc Hy, đôi mày giãn ra, Trương Trúc Hy lên tiếng.
"Tôi còn tưởng cô sẽ không đến rồi chứ!"
"Không có, chỉ là gia đình tôi có công việc nên tôi đến hơi trễ. Cô định về đó luôn sao?"
Dương Bạch Dao lên tiếng, Trương Trúc Hy là người đồng hành cùng cô ấy từ lúc đầu đến cuối vẫn không buông, dù cả hai cũng đã cãi nhau rất nhiều lần nhưng Dương Bạch Dao vẫn rất quý Trương Trúc Hy.
Ngay những lúc Dương Bạch Dao sụp đổ nhất, chỉ có một mình Trương Trúc Hy ở bên cạnh, người bạn này khiến Dương Bạch Dao phải chạy đua với thời gian.
Trương Trúc Hy cũng rất hài lòng khi nhìn thấy Dương Bạch Dao đến đúng như đã hẹn.
"Tôi đi cũng chưa biết khi nào về đây nữa nhưng chúng ta giữ liên lạc nhé? Cô là người bạn đầu tiên của tôi ở nơi này, sang đó tôi sẽ rất nhớ cô!"
"Được!"
Cả hai mỉm cười mà hứa với nhau, Trương Trúc Hy cũng không còn nán lại quá lâu mà chào tạm biệt Dương Bạch Dao rồi đi vào xe, chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi cổng biệt thự để lại Dương Bạch Dao nhìn theo chiếc ô tô đang khuất dần.
"Dương Bạch Dao! Cô đến rồi sao?"
Một giọng nói vang lên phía sau lưng khiến Dương Bạch Dao giật mình nhìn lại.
"Nguyệt Hương Lan?"
Nguyệt Hương Lan gật đầu khi người kia gọi tên, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Dương Bạch Dao nhưng cô ấy chỉ muốn né tránh, vừa muốn rời đi liền bị giữ lại, cô lên tiếng.
"Cô định trốn sao? Tại sao lại phải tự làm khổ mình như vậy chứ?"
"Buông tôi ra đi, tôi không hợp ở nơi này quá lâu, làm ơn!"
Dương Bạch Dao khựng lại nhẹ giọng lên tiếng cầu xin, cô ấy không muốn phải đối mặt với Nguyệt Hương Lan ngay lúc này, khi nhìn thấy cô thì Dương Bạch Dao lại nhớ đến những tháng ngày đã hãm hại cô, lòng cay đắng, khó chịu như lửa đốt.
"Tôi sẽ không để cô trốn nữa đâu, chúng ta nói chuyện với nhau đi, đừng trốn nữa!"
"Cô.."
Dương Bạch Dao ngạc nhiên khi thấy Nguyệt Hương Lan không tức giận ngược lại càng nhẹ nhàng với cô ấy, lòng cảnh giác cũng dần được gỡ xuống.
Danh Sách Chương: