• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại thêm một ngày nữa trôi qua, cả một đêm Cao Anh Quân chỉ toàn suy nghĩ về những lời mà Trương Trúc Hy đã nói nhưng dù suy nghĩ cỡ nào thì anh vẫn chưa tìm ra được đáp án là gì.

Đôi mày nhíu lại, tay gõ từng nhịp lên mặt bàn mà không ngừng suy nghĩ, dường như cả đêm qua anh đã không thể ngủ yên được vì chuyện này, ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng làm việc riêng.

Không khí im ắng khiến anh dần chìm vào suy nghĩ của riêng anh lúc nào không hay biết, một lúc lại tặc lưỡi, nhíu chặt mày hơn, đứng ngồi không yên trong lòng khó chịu.

"Người ở bên cạnh mình sao?"

Cao Anh Quân lẩm bẩm, trong đầu hiện lên rất nhiều cái tên liên quan nhưng nhìn lại thì anh liền gạt bỏ, anh không thể nào tìm được đáp án cho câu nói đó.

Đầu óc như rối tung lên, vò đầu bứt tai cũng không nghĩ được vì, vừa lúc định mở cửa đi khỏi phòng thì Mộng Lệ Hoa lại đang đứng trước cửa phòng anh, cô định gõ cửa nhưng chưa định thì cửa đã mở.

"Anh hai!"

Nét cau có trên khuôn mặt liền biến mất mà ôn hòa mỉm cười nhìn Mộng Lệ Hoa, anh nhìn bộ đồ đang mặc của cô mà lên tiếng hỏi trong nghi hoặc.

"Em vừa đi làm về à?"

"Không, em chuẩn bị đi làm, anh không xem thời gian sao? Còn rất sớm đó."

"À vậy sao? Anh quên."

Cao Anh Quân nghe vậy chỉ biết cười trừ cho qua, ngồi suy nghĩ cả buổi nào có thời gian để ý đến thứ gì khác cơ chứ.

Mộng Lệ Hoa nhìn anh tự cười chính mình cũng không nói gì, cô nhìn xung quanh thì không thấy ai, nhẹ đi đến nói nhỏ với anh.

"Em có chuyện muốn nói, cho em vào phòng được không?"

Lời nói của Mộng Lệ Hoa khiến anh khựng lại suy nghĩ trong chốc lát nhưng vẫn né sang một bên cho cô vào. Sau khi đã vào được trong phòng thì cánh cửa liền được khóa lại, cô nhìn anh rồi chậm rãi lên tiếng.

"Chuyện bản hợp đồng của anh thì em nghĩ Trương Trúc Hy không phải người làm đâu, anh đừng suy nghĩ về cô ta nữa."

Mộng Lệ Hoa lên tiếng nhắc lại chuyện bản hợp đồng, thứ khiến anh phải đau đầu suốt mấy ngày qua.

"Tại sao em lại nghĩ vậy?"

Cao Anh Quân nghe cô nói vậy thì khó hiểu, Mộng Lệ Hoa rất ít khi tham gia vào những chuyện cá nhân của người khác vậy thì lý do gì mà cô lại đến tận phòng anh chỉ để nói về chuyện này.

Mộng Lệ Hoa cũng không để anh thắc mắc và chờ đợi quá lâu, cô thở mạnh ra rồi nói, ánh mắt chăm chú nhìn sắc mặt của anh.

"Em nghĩ người đứng sau là Dương Bạch Dao, bạn thân của anh đó!"

"Em nói gì vậy?"

"Em nói Dương Bạch Dao là người đứng sau chuyện này."

"Lệ Hoa, em nói gì vậy, cậu ấy thì làm sao có thể làm như vậy được!"

Cao Anh Quân cười trừ rồi lên tiếng đáp lại, anh không tin Dương Bạch Dao lại làm chuyện này với anh đâu, lời nói mơ hồ của Mộng Lệ Hoa khiến anh thấy rất nực cười, nó vô lý đến mức anh không thể tin được.

Nhưng đối với Mộng Lệ Hoa thì Dương Bạch Dao là người tình nghi duy nhất, cô ta thậm chí còn hơn cả Trương Trúc Hy trong mắt Mộng Lệ Hoa, nhưng nhìn biểu cảm của anh thì biết anh không tin lời cô nói.

Hết cách, cô chỉ đành lấy trong túi ra đoạn ghi âm vừa thu lại vào ngày hôm qua rồi phát lại từ điện thoại cho anh nghe.

Trong đoạn ghi âm thu rõ giọng nói của Trương Trúc Hy và người giúp việc kia đang gây gổ, giọng nói lớn tiếng của Trương Trúc Hy được thu lại một cách rõ ràng, không sót một chữ.

"Này bà cô kia! Tôi đoán là cô lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho Dương Bạch Dao đúng không? Sao cô lại làm vậy, cô ta cho cô bao nhiêu tiền?"

"Cô Trúc Hy, xin cô bình tĩnh lại một chút, tôi không có lấy cô ra làm bia đỡ đạn gì hết với cả, cô cũng đừng nói oan cho cô Bạch Dao như thế."

"Nói oan? Nực cười, rõ ràng là cô ta bày trò để hại Nguyệt Hương Lan nhưng không thành nên mới chuẩn sang hại tôi đúng chứ? Nói đi, cô ta đưa bà bao nhiêu tiền để làm chuyện này với tôi?"

"Cô đừng có nói như vậy, kẻo người khác nghe thấy thì.."

"Nghe thì đã sao? Cho Cao Anh Quân biết bộ mặt của cô bạn thân của anh ta cũng có là gì, tôi đi chung thuyền còn bị đẩy cho ngã thì bà sớm muộn cũng bị vậy thôi. Bớt nịnh nọt cô ta lại đi!"

"Cô.."

"Bà nên lựa lại lời mà nói với Anh Quân đi, không thì coi chừng tôi đó, chuyện này tôi không bỏ qua đâu!"

Kết thúc đoạn ghi âm là sự im lặng không tiếng nói, Mộng Lệ Hoa tắt điện thoại rồi lên tiếng.

"Chắc anh cũng nghe rồi, trong cuộc nói chuyện của họ có nhắc đến Dương Bạch Dao, anh cũng nên xem lại cô ta đi, đúng là bạn thân nhưng đừng bỏ cảnh giác."

Cao Anh Quân im lặng nghe từ đầu đến cuối đoạn ghi âm mà chỉ im lặng không lên tiếng. Mộng Lệ Hoa nói mãi cũng không được gì, chỉ đành đứng dậy rời đi.

Khi Mộng Lệ Hoa rời đi thì anh mới duy nhất, ngồi xuống ghế mà lòng khó chịu chưa từng, tai nghe thấy rõ mồn một lời nói của Trương Trúc Hy thì làm sao anh có thể cãi được nữa đây.

Thì ra người mà Trương Trúc Hy kêu anh nhìn gần hơn, người bên cạnh lại là Dương Bạch Dao, người bạn mà anh xem như tri kỉ lại làm chuyện này với anh.

Nhưng anh vẫn chưa thể tin được mọi chuyện là thật nhưng nếu sắp xếp lại mọi thứ thì Dương Bạch Dao cũng từng gây khó dễ cho Nguyệt Hương Lan là rất nhiều nhưng hết lần này đến lần khác anh đều bỏ qua và không nghĩ tới.

Mọi thứ được xem xét lại thì không phải là trùng hợp như anh đã tưởng, càng trong đầu suy đều khiến đầu anh đau nhức, đôi mắt nhắm lại mà suy nghĩ, một màu đen cùng không khí mát lạnh nhưng lòng anh như lửa đốt, khó chịu đến khó thở.

"Bạch Dao, tại sao lại là cậu chứ?"

Anh tự hỏi bản thân tại sao lại là Dương Bạch Dao chứ không phải ai khác, cô là bạn thân của anh kia mà, người cùng anh lớn lên lại bày trò hãm hại vợ anh, tất cả mọi thứ khiến anh như sắp phát nổ.

"Anh có biết Dương Bạch Dao thích anh không?"

Câu nói của Nguyệt Hương Lan lại xuất hiện trong đầu anh một cái vô tình, nhớ lại những điều ban đầu Nguyệt Hương Lan đã làm khiến anh thấy rất khó chịu, cô đã làm đủ mọi cách để kéo anh và Dương Bạch Dao gần nhau hơn.

Nhưng anh lại không để ý đến Dương Bạch Dao vì vốn dĩ anh chỉ xem cô ta là bạn thân, ngoài ra thì chẳng còn tình cảm nào khác.

Ban đầu cứ nghĩ Nguyệt Hương Lan vì muốn tìm cho anh một người bạn đời mà lựa chọn Dương Bạch Dao, đến câu hỏi đơn giản như vậy anh cũng không có câu trả lời nhưng bây giờ có lẽ, anh cũng nên xem xét lại lời nói lúc đó của Nguyệt Hương Lan rồi.

Ngồi suy nghĩ mãi cũng chẳng tìm được câu trả lời hợp lý, tay cầm điện thoại lên nhấc máy gọi. Nếu đã không tìm được câu trả lời thì chi bằng hỏi người trong cuộc thì sẽ rõ, anh nhanh chóng gọi cho Dương Bạch Dao.

"Cậu đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau được chứ?"

Không để Dương Bạch Dao lên tiếng, anh đã vội vàng lên tiếng trước.

"Được."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên một cái mềm mại, Dương Bạch Dao lên tiếng.

"Điểm hẹn ở chỗ cũ, nơi chúng ta xem nó là bí mật."

Biết câu hỏi tiếp theo của anh là gì, Dương Bạch Dao liền lên tiếng nói trước rồi tắt máy.

Cao Anh Quân cũng không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng mặc áo khoác rồi đi ra ngoài. Bên này, Dương Bạch Dao đứng nhìn những bông hoa giấy màu hồng xinh đẹp, nơi mà Cao Anh Quân và cô ta coi là nơi bí mật lại đầy lãng mạn và thơ mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK