Màn đêm buông xuống một cách nhanh chóng, Nguyệt Hương Lan ngồi ngoài vườn ngắm cảnh, làn gió mát thoáng qua mái tóc dài. Cao Anh Quân lặng lẽ đi đến bên cạnh nhìn cô.
"Em đang nghĩ gì đó?"
Giọng nói vang lên bên tai, Nguyệt Hương Lan ngẩng đầu mỉm cười, cô nhẹ lắc đầu đáp.
"Đâu có gì đâu."
"Thật không? Hay em đang nhớ gia đình?"
Cao Anh Quân ngồi xuống bên cạnh cô rồi lên tiếng, nhìn cô lúc này làm anh nhớ đến cảnh ở bãi biển ngày đó, cô đã xin anh được về quê vì nhớ nhà.
Nhưng lần này lại khác, Nguyệt Hương Lan không phải nhớ nhà mà là đang suy nghĩ đến một thứ khác, giọng nói nhè nhẹ vang lên.
"Dạo này em không thua Dương Bạch Dao, anh có gặp cô ấy không?"
"Bạch Dao à?"
Cao Anh Quân nghe cô nhắc đến Dương Bạch Dao thì nhíu mày, từ lúc nói chuyện với cô ta xong thì trời cũng đổ mưa, từ sau lần đó anh cũng chưa gặp lại Dương Bạch Dao.
Nhưng vậy cũng tốt cho cả hai, lỡ như gặp nhau chỉ khiến nhau thấy khó xử, anh thẳng thắn từ chối lời yêu của Dương Bạch Dao khiến cô ta đau lòng, từng giọt lệ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp đó nhưng anh cũng chỉ đứng nhìn.
Anh biết hành động đó sẽ làm Dương Bạch Dao rất tổn thương nhưng thà là thế, phũ phàng khiến cô ta dập tắt thứ tình cảm yêu đương đó đi, anh cũng cam lòng.
Nguyệt Hương Lan nhìn anh, nét mặt căng thẳng hiện lên khi nghe cô nhắc đến Dương Bạch Dao, Nguyệt Hương Lan đoán rằng giữa hai người đã có chuyện gì đó, nhẹ vỗ vai anh rồi hỏi.
"Hai người đã gặp nhau rồi phải không?"
"Ừm, từng gặp thôi."
Cao Anh Quân nghe cô hỏi cũng không muốn giấu, anh thở dài rồi đáp.
"Vậy thì em hiểu tại sao cô ấy lại không xuất hiện rồi, có phải cô ấy tỏ tình anh rồi không?"
"Đúng vậy nhưng anh từ chối rồi."
Nghe vậy, Nguyệt Hương Lan cười nhạt, cô nhìn thái độ của anh cũng biết giữa anh và Dương Bạch Dao có vấn đề. Lúc trước nhìn thái độ của Dương Bạch Dao đối với cô như kẻ thù còn nhận là yêu anh.
Nếu cô đoán không sai thì anh đã biết phần nào tình cảm của Dương Bạch Dao nên cô ta mới né tránh anh, ngay cả một cái lướt qua cũng không có. Dương Bạch Dao như bốc hơi khỏi ngôi nhà này chỉ sau đêm mưa đó.
"Anh đã bỏ mặc cậu ấy dưới trời mưa mà quay về với em, cậu ấy đã khóc rất nhiều trong đêm đó nhưng anh lại không dám bước đến an ủi."
Cao Anh Quân lên tiếng, nhớ lại ngày mưa đó quả thật Dương Bạch Dao đã khóc rất nhiều, đôi mắt đỏ hoe sưng tấy, cơn mưa rơi xuống cũng không dừng nhưng anh chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát.
Cơn mưa càng lúc lại càng lớn nhưng Dương Bạch Dao vẫn không rời đi, cô ta như khóc cho cạn nước mặt, anh biết hành động đó rất tồi nhưng anh không muốn cô ta hiểu lầm.
Nguyệt Hương Lan nghe xong cũng rất ngạc nhiên, anh bỏ mặc Dương Bạch Dao ngoài trời mưa lạnh lẽo, một mình cô ta khóc vì tình còn anh lại không dám bước đến.
Nguyệt Hương Lan như không tin vào tai mình, trong mắt cô anh lúc nào cũng ấm áp, tinh tế nhưng qua câu nói vừa rồi, cô lại phải suy nghĩ nhiều hơn.
"Tại sao anh làm gì? Cô ấy sẽ rất đau khổ.."
"Anh biết chứ nhưng anh không muốn để cậu ấy hiểu lầm, có lẽ lúc trước là anh đã quá vô tư nên khiến cậu ấy nảy sinh tình cảm nhưng bây giờ anh đã có em rồi, thà anh tồi với cậu ấy còn hơn để cậu ấy hi vọng!"
"Nhưng anh có thể lấy tư cách là bạn mà, cô ấy cũng là con gái, để cô ấy ở ngoài mưa như vậy thì không hay lắm."
"Làm như vậy cậu ấy chỉ thêm tổn thương, cứ để cậu ấy khóc cho đã đi, sau cơn mưa trời lại nắng, không có anh cậu ấy vẫn ngừng khóc được."
Nguyệt Hương Lan bị anh làm cho cạn lời, nhẹ mỉm cười, cô lắc đầu rồi lại nhìn lên trời, bầu trời không trăng cũng không sao, chỉ có một màn đêm cô đơn.
Mặc khác, Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy lại hẹn gặp nhau tại một quán nhậu xa nhà, ngồi trên chiếc ghế nhựa cứng đơ, Trương Trúc Hy nhìn Dương Bạch Dao uống hết ly này đến ly khác.
Những chai bia cứ rơi xuống đất càng lúc càng tăng lên, Dương Bạch Dao mang theo những suy nghĩ và tâm trạng buồn bã mà lao vào uống bia đến đỏ mặt hoa mắt.
Trương Trúc Hy nhìn cũng không nổi nữa, mạnh tay kéo ly bia đặt xuống bàn rồi nhíu mày nhìn Dương Bạch Dao, cô ta ngà ngà say nhìn Trương Trúc Hy mà tưởng là Cao Anh Quân mà bật khóc nức nở.
"Cậu tồi với tớ lắm, cậu bỏ tớ.."
Vừa khóc vừa lặp đi lặp lại một câu nói, Trương Trúc Hy bị Dương Bạch Dao chửi mắng đến ngơ người, mọi người xung quanh cũng bị Dương Bạch Dao làm cho phát phiền mà nhìn sang Trương Trúc Hy.
Cô ta chỉ biết cúi đầu xin lỗi rồi nhìn sang Dương Bạch Dao, vội vàng bịt miệng cô lại, Trương Trúc Hy khó chịu lên tiếng.
"Này! Cô mở to mắt ra mà nhìn đi, tôi là Trương Trúc Hy chứ không phải Cao Anh Quân, đừng có mà khóc lóc trước mặt tôi!"
"Trúc Hy? Cô hại tôi, là cô kéo tôi vào con đường này để rồi Anh Quân mắng tôi, ghét bỏ, cậu ấy bỏ tôi theo Nguyệt Hương Lan rồi, tất cả là tại cô!"
"Cô có im miệng ngay không hả! Là do ai mù quáng vì tình yêu mà đâm đầu vào chỗ chết? Giờ lại khóc lóc trách mắng tôi, tôi giúp cô còn không hết chứ huống hồ hại cô làm gì!"
Trương Trúc Hy bị Dương Bạch Dao làm cho tức giận, lon bia trên bàn cũng rơi xuống đất sau tiếng đập bàn của Trương Trúc Hy, hành động đó của cô ta nhất thời khiến Dương Bạch Dao sợ hãi.
"Tôi xin lỗi.."
Dương Bạch Dao như bị đa nhân cách, vừa rồi còn khóc nức nở nhưng giờ lại ngoan ngoãn như mèo con khiến Trương Trúc Hy cũng phải bối rối, vò đầu bứt tai, cô ta xua tay lên tiếng.
"Bỏ đi! Giờ tôi đưa cô về nhà, nhiêu đây đủ rồi!"
Nói rồi, Trương Trúc Hy liền đứng lên đi đến chỗ của Dương Bạch Dao rồi đỡ cô đứng dậy, những bước chân công vẹo không vững khiến Trương Trúc Hy khó khăn đỡ cô về nhà.
Trên đường đi Dương Bạch Dao không ngừng khóc, tiếng khóc nức nở cứ vang lên bên tai khiến Trương Trúc Hy rất khó chịu nhưng lại không thể buông tay, chỉ đành chịu trận mà đưa cô về đến nhà.
Nửa đêm, Trương Trúc Hy mở cửa đi vào nhà, trong nhà tối đêm như mực, bụng đói cồn cào thúc dục Trương Trúc Hy đi tìm thức ăn, đầu ngay lập tức nghĩ ngay đến nhà bếp.
Cô ta vội vàng chạy vào bếp, nhìn thấy ánh đèn nhà bếp còn sáng nhưng cô ta cũng không quan tâm, một mạch đi vào liền nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đang cặm cụi làm đồ ăn.
Bước chân khựng lại, Nguyệt Hương Lan cùng đồng thời quay sang, không khí bối rối bao trùm cả khu nhà bếp. Nguyệt Hương Lan thấy không khí không được tốt liền lên tiếng cắt ngang.
"Cô mới về à? Có đói không, ăn cùng tôi nhé?"
"Ừm, cảm ơn cô!"
Cả hai ngồi lại trên bàn ăn, Nguyệt Hương Lan không quan tâm mọi thứ xung quanh mà tập trung ăn uống, chỉ riêng Trương Trúc Hy là để tâm từ đầu đến cuối, nhìn Nguyệt Hương Lan mãi không rời.
Nguyệt Hương Lan bị nhìn cũng rất khó chịu nhưng vẫn cố gồng mình bỏ qua. Bỗng, Trương Trúc Hy lên tiếng.
"Cô cho tôi xin lỗi vì chuyện đã làm.."
Nguyệt Hương Lan nghe vậy liền bối rối, một tay che miệng, tay kia xua tay lên tiếng.
"Không sao, tôi không để bụng đâu mà!"
"Cô đừng nói vậy, tôi nghiêm túc xin lỗi cô đó và.. tôi cũng thay Dương Bạch Dao xin lỗi cô vì những chuyện chúng tôi đã gây ra, tôi biết cô đã khóc rất nhiều, giờ tôi cũng biết mình đã sai, mong cô tha lỗi cho tôi và Dương Bạch Dao!"
Trương Trúc Hy buông đũa nói chuyện một cách nghiêm túc nhất khiến Nguyệt Hương Lan ngơ người. Lần đầu tiên có người nói chuyện kiểu này với cô khiến cô thấy không quen.
Hơn nữa, Nguyệt Hương Lan cũng không phải người thù dai, chuyện đã qua thì cô cũng không muốn nhắc lại. Chuyện của Dương Bạch Dao và Cao Anh Quân ngay lúc đầu cô cũng từng nghĩ sẽ giúp họ đến với nhau nhưng tình cảm trong lòng cô lại không cho phép.
Biết tất cả là do Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy làm nhưng cô chỉ nhắm mắt cho qua nhưng lần này thì thật sự không ngờ tới, nhìn Trương Trúc Hy căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
Nguyệt Hương Lan cười nhẹ rồi lên tiếng.
"Cô biết lỗi của mình là tốt rồi, tôi không nghĩ gì đâu với cả chuyện cũ tôi cũng cho qua hết rồi, mọi người cũng không có cái nhìn xấu về tôi nữa, cô cũng đừng tự trách bản thân."
"Cô đúng là tốt bụng thật.."
Nghe những lời của Nguyệt Hương Lan, Trương Trúc Hy không kiềm được mà lên tiếng cảm thán, người như vậy mà cô ta cũng có thể làm hại, giờ thì cô ta đã hiểu tại sao Cao Anh Quân lại chọn Nguyệt Hương Lan rồi.
Danh Sách Chương: