Ngày hôm sau, sau khi đã đưa Cao Anh Quân đi làm thì Nguyệt Hương Lan cũng nhanh chóng lên phòng thay quần áo, một chiếc áo thun đơn giản cùng chiếc quần jeans làm tôn lên đôi chân thon thả của cô.
Từng bước chân đi trên đường lộ, vì không muốn bị phát hiện nên Nguyệt Hương Lan phải đi bộ ra ngoài đường rồi bắt xe taxi đi đến nơi làm việc.
Vì là ngày đầu tiên sau những tháng ăn không ngồi rồi tại nhà của Cao Anh Quân thì Nguyệt Hương Lan cuối cùng cũng có thể vận động tay chân, cô đeo khẩu trang vào rồi cùng những người khác lau dọn bàn ghế trước khi có khách vào ăn.
Mọi người cũng tranh thủ ngồi lại bàn chuyện phiếm sau khi đã hoàn thành xong khâu dọn dẹp, do Nguyệt Hương Lan là người mới nên mọi người xung quanh cũng rất nhiệt tình hướng dẫn và chỉ cho cô những món đồ mà cô thắc mắc.
Dần dần mọi người cũng thân thiết với nhau hơn, trong danh bạ điện thoại của Nguyệt Hương Lan cũng tăng thêm bốn số điện thoại mới. Trong lúc đang bàn chuyện phiếm thì khách đi vào, hết người này đến người khác khiến câu chuyện đang bàn giữa chừng cũng ngừng lại, họ bắt đầu chia ra làm việc.
Ban đầu mọi người đều rất hăng say nhưng khi làm với số lượng khách vào liên tục khiến mọi người dần thấm mệt, khi đã giảm bớt được sự phục vụ, Nguyệt Hương Lan cùng một cô bạn nhỏ tuổi hơn tên Hi Nhã bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Lâu ngày không làm việc, mệt thật!"
Nguyệt Hương Lan vừa nói vừa dùng tay lau đi những giọt mồ hôi lăn trên trán, hơi thở dốc vì mệt, hai tay khoanh lại vào nhau nhìn những vị khách đang ăn uống trong quán.
Hi Nhã nghe vậy cũng liền đáp lại.
"Ráng đi, mới đầu chị làm còn chưa quen thì thấy mệt chứ dần về sau lại càng mệt thêm thôi, không bớt mệt được đâu!"
"Con bé này!"
Nguyệt Hương Lan cứ tưởng Hi Nhã đang an ủi mình nhưng nào ngờ lại là một câu đùa giỡn, cô bật cười rồi tặc lưỡi đáp.
"Hai người kia! Không lo làm việc mà đứng đó tán dóc, nhanh vào phụ đi!"
Một người nhân viên khác thấy Nguyệt Hương Lan và Hi Nhã thong dong đứng bàn chuyện phiếm thì liền thấy bất mãn mà lên tiếng, tay không quên chỉ vào hai người họ.
"Tới ngay đây!!"
Thấy chàng béo giận hờn, Nguyệt Hương Lan và Hi Nhã bật cười rồi chạy đến bưng bê phụ, những thùng bia nhanh chóng được xếp gọn trên kệ, bọn họ lại tiếp tục bưng đồ ăn và nước uống ra.
Từ trưa đến đêm muộn quán thịt nướng vẫn đông khách không ngừng, đám người Nguyệt Hương Lan vẫn liên tục làm việc, chàng chủ quán Đức Huy lặng lẽ quan sát Nguyệt Hương Lan, tốc độ làm việc rất tốt, tuy làm ngày đầu tiên những không gây khó khăn cho người khác, ngược lại còn đẩy nhanh tốc độ làm việc hơn.
9 giờ đêm ngày đầu tiên làm việc, Nguyệt Hương Lan làm việc cho một quán thịt nướng chuyên về đêm thì không thể tránh khỏi việc đi về trễ, nhìn thấy trong nhà đèn đã tắt tối ôm. Nguyệt Hương Lan đi từng bước thật nhẹ nhàng, khẽ chậm vào trong phòng.
Vừa bật đèn phòng lên liền thấy Cao Anh Quân ngồi trên giường, khuôn mặt khó chịu đanh lại nhìn cô, Nguyệt Hương Lan giật mình lùi về phía sau, trong miệng lẩm bẩm.
"Ôi mẹ ơi!"
"Anh làm cái gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?"
Nguyệt Hương Lan vuốt nhẹ lòng ngực rồi bất mãn lên tiếng.
"Cô đi đâu giờ này mới về?"
Cao Anh Quân bỏ qua lời nói của cô mà vào thẳng vấn đề cần hỏi, giờ này đã là 9 giờ đêm, một thân một mình đi về nhà, lúc đi cũng không nói ai một tiếng, khi về anh đã rất khó chịu khi nghe được Nguyệt Hương Lan vẫn chưa về nhà.
Nguyệt Hương Lan bặm môi rồi đáp.
"Tôi đi đọc sách."
"Đọc sách gì giờ này mới về? Nhà sách nào mở cửa đến tận gần 10 giờ đêm."
"Tôi đi bộ mà, với lại nhà sách cũng cách xa nhà nên đi bộ cũng phải mất không ít thời gian, anh đừng dùng khuôn mặt nghiêm túc đó nhìn tôi."
Thấy anh vẫn có ý hỏi thêm, Nguyệt Hương Lan sau khi đáp lại lời liền nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Lời nói môi nhưng chưa kịp nói ra, Cao Anh Quân thở dài nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng lại.
Những ngày sau đó, Nguyệt Hương Lan vẫn tiếp tục nói dối mọi người trong nhà và Cao Anh Quân về chuyện đi làm thêm, thời gian về nhà lúc nào cũng là 9, 10 giờ đêm. Cao Anh Quân như đã quen với giờ giấc này của cô.
Anh cũng không muốn dành ra quá nhiều thời gian của mình chỉ để nghe cô nói ra một câu..
"Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi rồi đó!"
Cao Anh Quân đã không còn lời nào để nói khi nghe Nguyệt Hương Lan mở lời bằng câu nói đó, dù cố gắng lơ đi những lần cô về nhà muộn nhưng trong lòng vẫn không thể không khó chịu và lo lắng.
Nhưng Nguyệt Hương Lan nào để ý đến lời anh nói, chỉ sau một tuần làm việc mà Nguyệt Hương Lan đã trở thành tấm gương sáng cho những nhân viên mới vào làm việc, vì thái độ phục vụ của cô được khách đánh giá là rất hài lòng, tốc độ làm việc cũng rất năng xuất khiến Đức Huy rất hài lòng, vô tình lại trở thành một tấm gương sáng cho những nhân viên tiếp theo.
Ngày thứ ba trong tuần thứ hai làm việc, vì là buổi trưa nên quán vẫn chưa có đông khách, Nguyệt Hương Lan và những người khác lại có thêm thời gian để nói chuyện.
Một trong số họ đã lên tiếng hỏi khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út của Nguyệt Hương Lan, nhìn khuôn mặt ngây ngô tựa nàng thơ của cô, trong quán không ai nghĩ đến chuyện cô đã có chồng.
"Hương Lan, cô có chồng rồi sao?"
Nguyệt Hương Lan giật mình khi nghe câu hỏi đó, vội che chiếc nhẫn cưới lại rồi ngại ngùng đáp.
"Không có, tôi chưa có chồng, chiếc nhẫn này chỉ là trang sức thôi chứ không phải là nhẫn cưới đâu, mọi người đừng hiểu lầm!"
"Làm hết hồn, cứ tưởng nàng thơ của quán chúng ta đã có chồng rồi đó chứ!"
Hi Nhã liền đáp, cô ấy ôm chặt cánh tay của Nguyệt Hương Lan mà mỉm cười.
Nguyệt Hương Lan cũng nhờ vậy mà thành công che giấu chuyện hôn nhân, cũng vì chỉ là bản hợp đồng nên cô không tiếc lời phủ nhận Cao Anh Quân là chồng, cô chỉ nhận anh là chồng khi có mặt người nhà của anh ấy ở cạnh.
Những tuần sau đó, mọi người ở nhà cũng không còn hoài nghi về những lần đi sớm và khuya của Nguyệt Hương Lan nữa nhưng chỉ riêng một mình Cao Anh Quân là khó chịu, không những khó chịu mà còn lo lắng khi mỗi lần cô về là rất muộn.
Thấy cô mệt mỏi mỗi khi đi làm về, vừa về liền nằm xuống giường ngủ ngay, dù rất muốn quan tâm hỏi han nhưng chính bản thân anh lại ngăn cho anh không hỏi đến, vì tình cảm trong lòng không rõ ràng, anh vẫn không muốn xâm phạm quyền riêng tư, đúng như lời cô đã nói.
Danh Sách Chương: