• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bị bệnh tim, có gia thế cũng tầm thường một người vô dụng như vậy mà anh ấy lại yêu thương, bỏ rơi mình, cô ta hoàn toàn thua mình về mọi mặt.”

Thám tử còn nói thêm cho Mạn Nhu biết.

“Tôi còn tìm hiểu được cô ấy đang muốn có con nên thường xuyên đến bệnh viện để điều trị, căn bệnh tim sẽ khiến cho cô ta gặp nguy hiểm về tính mạng nếu như mang thai.”

Mạn Nhu nhận được tất cả những thông tin của Nhã Tịnh từ tay thám tử do cô ta thuê, gương mặt liền trở nên thâm hiểm, khoé môi nhếch lên một nét cười đắt ý.

“Cô ta đúng là một người phụ nữ vô dụng kể cả sinh con cho Tần Ngôn cũng không làm được, chắc chắn anh ấy đang cảm thấy có lỗi vì điều gì đó nên mới ở bên cạnh cô ta.”

Mạn Nhu đưa cho thám tử một sắp tiền rồi bảo ông ta rời đi

Hà Mi nhận thấy Mạn Nhu đang bị tình yêu và sự chiếm hữu làm cho mất đi lý trí, cô ấy lên tiếng khuyên ngăn.

“Cậu định làm gì nữa vậy hả, đừng tự đa tình nữa, anh ấy sẽ không quay lại với cậu đâu vì Tần Ngôn đã có Nhã Tịnh rồi, nếu ngày trước cậu không rời bỏ Tần Ngôn thì anh ấy không kết hôn với cô gái đó, Mạn Nhu tớ khuyên cậu hãy bình tĩnh lại đi đừng phá hoại hạnh phúc của người khác nữa.”

Mạn Nhu không nghe còn quay sang mắng chửi Hà Mi.

“Cậu im đi đừng dạy đời tớ, anh ấy là của tớ, những thứ mà tớ muốn có thì phải có cho bằng được.”

Hà Mi lắc đầu ngán ngẫm đứng lên nói.

“Tớ không khuyên nổi cậu rồi, nếu cậu cứ tiếp tục như thế thì đến một người thân bên cạnh cũng chẳng còn, cậu đang đi quá xa rồi đấy.”

Mạn Nhu như phát điên lên cô ta hét lên ném đồ về phía Hà Mi.

“Nếu không muốn chơi với tớ tớ cũng chẳng cần, cút đi cút hết đi.”

Hà Mi quay người bỏ đi, cô ấy không muốn Mạn Nhu mang thêm oán nghiệp mà bản thân tạo ra, nhưng dường như cô ta không bao giờ muốn quay đầu lại.



Nhã Tịnh quay về nhà với tâm trạng buồn bã, Tần Ngôn từ bếp nhìn thấy vợ vừa đi làm về liền đi đến cân cần hỏi thăm cô.

“Hôm nay ở công ty có nhiều việc hay sao mà trông em uể oải quá vậy.”

Nhã Tịnh lắc đầu nói.

“Không có gì.”

Tần Ngôn cứ nghĩ là cô vẫn còn đang giận mình, nên tìm cớ để nịnh nọt cô.

“Anh vừa làm xong bữa tối chúng ta có thể ăn cùng nhau không?”

Nhã Tịnh gật đầu đồng ý ngay tức khắc.

“Em cũng đang đói.”

Nói rồi cô đi đến bàn ăn ngồi xuống, Tần Ngôn hơi bất ngờ cứ nghĩ phản ứng của Nhã Tịnh sẽ khác sẽ từ chối mình nhưng như vậy cũng tốt.

“Để anh lấy cơm cho em.”

Gương mặt của Tần Ngôn thể hiện ý cười suốt cả bữa ăn, anh gấp thức ăn cho Nhã Tịnh liên tục.

“Em thấy hôm nay anh nấu như thế nào?”

Nhã Tịnh gật đầu thừa nhận.

“Cũng được.”

“Cũng được thôi sao?” -Tần Ngôn đang tìm cớ nói chuyện với cô.

Nhã Tịnh bỏ đũa xuống nhìn thẳng vào mặt của Tần Ngôn gương mặt vô cùng nghiêm túc.

“Việt Bân đã nói với em.”

Tần Ngôn liền xụ mặt xuống khi nghe nhắc đến cái tên đó, anh cũng bỏ đũa xuống gương mặt bất lực anh nên trình báo với Nhã Tịnh là cuộc đi xin lỗi của mình đã thất bại hoàn toàn.

“Cậu ấy bảo với em anh đã đến xin lỗi cậu ấy.”

Tần Ngôn cứ tưởng tên nhóc đó nói khác với sự thật để Nhã Tịnh tiếp tục giận mình, xem ra cũng có lòng tốt.

“Lúc chiều anh hẹn cậu ta ra để xin lỗi, em xem anh đã vì em mà từ bỏ công việc ở nhà chăm sóc cho em, vì sợ em vẫn còn giận anh đã không màng đến lòng tự trọng của mình mà đến xin lỗi cậu ấy, anh đã làm đến mức độ đó chẳng lẽ em cứ như thế mà giận anh mãi sao.”

Tần Ngôn đưa tay đến nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của Nhã Tịnh, cô cũng đã lung lay ý định muốn tha thứ cho Tần Ngôn nhưng nội tâm vẫn còn rất dằn vặt.

“Được rồi lần này là quá đủ em không muốn những chuyện này tái diễn lại đâu, em chỉ muốn yên ổn ở bên cạnh anh, xây dựng hạnh phúc, nếu như chuyện này còn lập lại một lần nữa thì em sẽ rời xa anh, anh sẽ không bao giờ tìm được em đâu.”

Tần Ngôn gật đầu liên tục nói.

“Anh thề với trời với đất anh sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa, anh đã cắt đứt liên lạc với Mạn Nhu rồi, từ bây giờ ngoài việc đi làm ở quân khu anh, những ngày nghĩ anh sẽ quay về bên cạnh em ngay lập tức, Nhã Tịnh cảm ơn em đã tha lỗi cho anh, anh sẽ không để em buồn nữa đâu.”

Con người luôn nhìn cô bằng một thái độ chán ghét, xem Nhã Tịnh như trẻ con, cảnh cáo cô không được đến gần mình, tự tuyên bố sẽ không bao giờ yêu cô vì Nhã Tịnh không phải là kiểu phụ nữ anh thích, vậy mà bây giờ lại hèn hạ cầu xin cô tha thứ cho mình vì sợ Nhã Tịnh sẽ bỏ rơi mình, Tần Ngôn đã thật sự thua cuộc. Bản thân anh ngay từ đầu đã hoàn toàn bị tình yêu của Nhã Tịnh cảm hoá nhưng vẫn chưa nhận ra, Nhã Tịnh dù đã có được tình yêu của Tần Ngôn nhưng tại sao trong lòng của cô vẫn còn một vào điều mà bản thân lo lắng cô chưa bao giờ an tâm với cuộc tình này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK