Tần Ngôn càng ngông cuồng hơn, anh như muốn nuốt chửng lấy cô, Nhã Tịnh bị lật người lại nằm sấp xuống giường, bàn tay to lớn nâng mông cô lên, một nhịp nhanh đến chóng mặt, khiến cho Nhã Tịnh phải lắc đầu cầu xin.
“A… đừng mà.”
Gương mặt của Tần Ngôn vô cùng hài lòng, anh nâng cơ thể mềm mại của cô vợ nhỏ lên, hôn lên bờ lưng trần của Nhã Tịnh.
“Anh là chồng của ai?”
Nhã Tịnh nức nở gương mặt đỏ ửng, bên dưới còn bị xâm chiếm mạnh mẽ, cô không chịu đựng được đôi môi đã bị cắn đến sưng đỏ, Tần Ngôn ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn của Nhã Tịnh hôn lên đôi má đã ướt đẫm nước mắt.
“Nói anh nghe, anh sẽ tha cho em.”
Nhã Tịnh đã bị Tần Ngôn lừa, cô không còn một chút lý trí nào giọng nói nhỏ vang lên từng chữ.
“Là…chồng của em?”
Tần Ngôn vô cùng hài lòng anh bắt đầu dịu dàng lại để Nhã Tịnh không phải kiệt sức, cô cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Tần Ngôn lại nâng người cô lên để Nhã Tịnh ngồi trên mình, đưa tay bóp lấy eo của cô, bắt đầu chỉ Nhã Tịnh cách di chuyển, vừa sâu vừa nóng Nhã Tịnh không thể nào chịu đựng được nữa, cô lắc đầu nức nở nói.
“Anh nói sẽ tha cho em kia mà.”
Tần Ngôn ngang ngược ngậm lấy *** *** *** trên đỉnh đồi, Nhã Tịnh khẽ rùng mình từng cơn, cô bị anh biến thành thê thảm như thế này, Tần Ngôn mạnh mẽ đến mức cơ thể của Nhã Tịnh không chịu đựng được, cô gục đầu xuống vai Tần Ngôn, mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, anh đưa tay vuốt ve bờ lưng mịn màng của Nhã Tịnh, rồi để cô nằm xuống giường, Nhã Tịnh đầu hàng khoái cảm cực độ càng khiến cho thân thể mềm yếu chịu đựng đến cực độ, đột nhiên cô lại bị tấn công tiếp, Nhã Tịnh liền mở mắt vội vàng nói.
“Không được ngày mai em còn phải đi làm.”
Tần Ngôn không muốn nghe những lời biện minh của Nhã Tịnh, tay hôn lên bàn tay đang ngăn mình lại bá đạo nói.
“không cần đi làm nữa lúc trước muốn em đi làm để trải nghiệm, không ngờ cái tên đáng ghét đó lại tiếp cận quyến rũ em, anh biết bản tính cố chấp của em chi bằng hôm nay anh khiến em không thể nào xuống giường được thì ngày mai em sẽ không đi làm được nữa.”
Nhã Tịnh không hiểu lý lẽ vô lý của Tần Ngôn, cô làm gì có cơ hội kháng cự, triền miên, cao trào, dịu dàng từng đợt sóng cứ như thế khiến cho Nhã Tịnh trải nghiệm những thứ gọi là thoả mãn về xác thịt.
…
Đúng như lời Tần Ngôn nói sáng hôm sau Nhã Tịnh chẳng thể nào bước xuống giường được cô vừa đau vừa mệt mỏi nên đã ngủ thẳng một giấc đến tận trưa, cơ thể đã được người đàn ông âm thầm lau chùi, Tần Ngôn còn cẩn thận mặc lại quần áo cho Nhã Tịnh.
Cô mệt mỏi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là người đàn ông đang mỉm cười với mình, Nhã Tịnh chẳng buồn nhìn anh một cái, cô quay lưng về phía Tần Ngôn, thái độ vô cùng ấm ức, anh biết mình phải tiếp tục dỗ dành cô vợ nhỏ nữa rồi.
Anh nhướn người đến ôm lấy Nhã Tịnh, hôn lên má của cô hít thật sâu đến nỗi khiến cho Nhã Tịnh khó chịu đẩy mặt của Tần Ngôn ra.
“Tránh xa em ra.”
Tần Ngôn vẫn mặt dày kéo sát Nhã Tịnh về phía mình.
“Em vẫn còn giận anh sao?”
Nhã Tịnh không thèm trả lời, Tần Ngôn lập tức lật người cô lại.
“Sao không trả lời anh?”
Nhã Tịnh đẩy bàn tay đang làm loạn trên cơ thể của mình. “Anh đừng có như thế nữa được không, cũng tại anh mà em…”
Nhã Tịnh khó chịu tiếp tục xoay mặt sang nơi khác, gò má hơi ửng hồng lên, Tần Ngôn thừa biết cô đang ngại ngùng chuyện tối qua, anh đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ của vợ lên.
“Em bị làm sao có cần anh kiểm tra giúp không?”
Nhã Tịnh hất bàn tay của anh ra. “Tránh xa em ra đồ xấu xa.”
Tần Ngôn buồn bã nằm gục xuống oan ức nói.
“Anh cũng mệt cũng đau sao em không hiểu cho anh.”
Nhã Tịnh ngồi bật dậy phẫn nỗ nói: “Anh đau sao?”
Tần Ngôn gật đầu tỏ vẻ đáng thương nắm lấy bắp tay của Nhã Tịnh kéo cô nằm xuống trong lòng của mình. “ anh đau ở đây này.”
Tần Ngôn đưa tay của Nhã Tịnh đặt ở lòng ngực trái của mình, thái độ trở nên nghiêm túc. “ Em có biết là anh rất đau lòng khi bị em tát, còn bị em đối xử lạnh nhạt không hả.”
Nhã Tịnh rút tay về cô vẫn không quên khung cảnh Tần Ngôn bước ra từ nhà của Mạn Nhu, dù có ra sao cô vẫn sẽ không còn đặt lòng tin ở anh thêm một lần nào nữa.
“Tần Ngôn, em muốn nói chuyện nghiêm túc.”
Tần Ngôn nhận ra sự khác biệt trong giọng nói của Nhã Tịnh, anh cảm thấy hơn bồn chồn.
“Anh cũng đang rất nghiêm túc, em muốn gì thì cứ nói cho anh biết.”
Đôi mắt cuộn đầy nỗi buồn của Nhã Tịnh, cô thật sự vẫn không thể nào chấp nhận được.
“Anh có thật sự muốn ở bên cạnh em, cùng em xây dựng một gia đình thật sự không?, hay chỉ muốn lấp đầy khoảng trống từng bị Mạn Nhu bỏ rơi, em chỉ muốn xác nhận, nếu anh thật sự không muốn ở bên cạnh em nữa thì hãy nói ra nguyện vọng của mình, dù sao chúng ta cũng đã ở bên cạnh nhau cần một năm, hợp đồng lúc trước anh đưa cho em, khi chúng ngồi lại cùng trao đổi anh còn nhớ không?”
Tần Ngôn liền ngồi phắt dậy gương mặt đầy sự bất mãn.
“Anh đã xé bản hợp đồng ngu ngốc đó rồi vậy nên em đừng nhắc gì về nó nữa, chúng ta đã đăng ký kết hôn có giấy trắng mực đen em định cứ như thế mà ruồng bỏ anh sao, Nhã Tịnh em tàn nhẫn lắm.” - Gương mặt của Tần Ngôn đầy sự ấm ức như bị Nhã Tịnh dồn đến đường cùng.
“Em muốn anh phải làm sao em mới chịu tin anh đây, giữ anh và cô ta không có gì xảy ra hết.”
Nhã Tịnh tựa lưng vào thành giường, gương mặt mang nét u buồn khó tả.
“Nhưng em không thể nào chấp nhận được, thật sự không thể nào chấp nhận được Tần Ngôn à, anh có biết là em đau lòng lắm không hả, từ trước đến nay em luôn là người yêu anh nhiều hơn, dù bản thân chịu nhiều thiệt thòi em vẫn chấp nhận im lặng, còn anh thì sao anh đã làm gì vào ngày hôm qua anh đã đánh Việt Bân, anh nghĩ những hành động đó của mình là đúng hay sai.”
Tần Ngôn lại suy nghĩ lời cô nói theo một chiều hướng tiêu cực.
“Em đang cảm thấy đau lòng khi anh đánh cậu ta sao.”
Danh Sách Chương: