Cô bị ép ngồi vào xe người phụ nữ ngồi bên trong đó là Mạn Nhu, cô ta vô cùng đắc ý liếc mắt nhìn Nhã Tịnh.
“Đê xem cô diễn trò được bao lâu nữa.”
Nhã Tịnh vô cùng tức giận cô nói với sự phẫn nộ.
“Cô định đưa tôi đi đâu?”
Mạn Nhu vẫn luôn tỏ thái độ kiêu ngạo nói với Nhã Tịnh.
“Đến nơi rồi cô sẽ biết, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô cho mọi người cùng biết, một kẻ nói dối.’
Nhã Tịnh bắt đầu lo lắng, cô bắt đầu chìm vào suy nghĩ của riêng mình ( cô ta biết chuyện mình mang thai giả sao).
Chiếc xe dừng trước cổng bệnh việc, lúc này gương mặt của Nhã Tịnh hiện ra rõ sự lo lắng, tay chân cô bủn rủn đến khó tả.
“Cô đưa tôi đến đây làm gì thả tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người.”
Mạn Nhu bước xuống xe rồi ra lệnh cho vệ sĩ của mình đưa Nhã Tịnh vào bên trong, bây giờ cô đã vô cùng bất lực, không lẽ mọi chuyện phải đi đến bước đường này hay sao, Nhã Tịnh biết việc mình nói dối là sai nhưng cô không muốn chính Mạ Nhu là người vạch trần mình.
Hai tên vệ sĩ giữ chặt lấy Nhã Tịnh khiến cho cô vô cùng bất lực, Mạn Nhu nói chuyện với bác sĩ chuyên khoa.
“Kiểm tra xem cô ta có thật sự đang mang thai hay không.”
Bác sĩ chuyên khoa được đưa cho một túi phong bì liền gật đầu đồng ý. Nhã Tịnh bị đưa vào bên trong, cô vô cùng bất lực trước mọi thứ nên đã nói ra mọi chuyện.
“Tôi không mang thai.”
Khoảng không như ngưng động lại, tất cả đã đi đến bến bờ đổ vỡ, Mạn Nhu nhếch mép cười cuối cùng cô ta cũng đã có thể giải quyết được cái gai trong mắt. Mạn Nhu tiến về phía của Nhã Tịnh trừng mắt nhìn cô.
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao, để tôi xem Tần Ngôn có tha thứ cho cô hay không.”
Nói rồi cô ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Ngôn ngay lập tứ, anh nhìn dãy số điện thoại của Mạn Nhu thì không muốn bắt máy, cô ta biết Tần Ngôn sẽ không bao nghe điện thoại của mình, nhưng sau hôm này mọi thứ sẽ khác, Mạn Nhu lấy điện thoại trong túi xách của Nhã Tịnh gọi cho Tần Ngôn.
Quả đúng như dự định Tần Ngôn liền bắt máy.
“Anh à đến bệnh viện đi em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, có cả cô vợ nhỏ của anh ở đây nữa đấy.”
Tần Ngôn đang rất khó hiểu, tại sao Mạn Nhu lại lấy điện thoại của Nhã Tịnh gọi cho mình.
“Tại sao cô lại lấy điện thoại của Nhã Tịnh.”
“Cứ đến bệnh viện đi em có chuyện quan trọng muốn thông báo với anh, nếu như anh không đến thì không biết bản thân đã bị lừa đâu.”
Tần Ngôn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh sợ Mạn Nhu sẽ làm gì tổn hại đến Nhã Tịnh nên đã tức tốc chạy đến bệnh viện. Khi anh vừa đến thì thấy Nhã Tịnh đang ngồi trên ghế bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ, Tần Ngôn không suy nghĩ gì nhiều anh liền xông đến.
"Các người làm gì cô ấy vậy hả?"
Mạn Nhu tiến lên chặn ở trước mặt anh.
"Anh đừng để bị cô ta lừa nữa, nếu ngày hôm nay không vạch trần tất cả những lời nói dối của cô ta thì không biết cô ta sẽ lừa dối anh đến bao giờ nữa."
Tần Ngôn nhìn Nhã Tịnh anh vẫn không biết chuyện gì vẫn tin tưởng rằng cô không hề lừa dối mình, Nhã Tịnh cảm thấy rất ân hận vì đã không nói sớm cho anh biết.
Mạn Nhu quay lại ra lệnh cho Nhã Tịnh.
"Mau nói ra tất cả mọi chuyện đi rằng cô không hề mang thai, cô chỉ đang giả vờ để giữ bước chân của Tần Ngôn thôi."
Tần Ngôn vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, anh lên tiếng hỏi Nhã Tịnh.
"Mọi chuyện là như thế nào Nhã Tịnh nói cho anh biết đi?"
Nhã Tịnh nhìn anh bằng ánh mắt lưng tròng nước mắt, cô thật sự không muốn lừa Tần Ngôn như thế nhưng cô rất khao khát có được tình cảm và sự quan tâm của anh, nhìn cách anh đối xử tốt với mình Nhã Tịnh thật sự không thể nào mở lời được.
"Em xin lỗi, em không hề mang thai tất cả chỉ là cho em nói dối để được anh quan tâm mà thôi."
Tần Ngôn nghe từng câu từng chữ mà Nhã Tịnh nói ra càng khiến cho anh không thể chấp nhận được, nếu lúc đầu cô thật lòng không lừa dối anh thì anh vẫn sẽ đối xử tốt với cô, vì anh đã xác định sẽ chăm sóc và mở lòng ra vì cô, nhưng hiện tại anh đã quá thất vọng vì sự lừa dối của Nhã Tịnh, cô cũng chẳng vui vẻ gì khi lừa dối anh.
Cũng chỉ vì quá yêu anh nên cô mới làm ra những chuyện điên rồ như thế, nước mắt của Nhã Tịnh lăn dài trên gương mặt, cô thật sự rất sợ cảnh tượng này xảy ra, cô biết anh đã thất vọng vì mình rất nhiều, Nhã Tịnh đứng lên đi về phía Tần Ngôn.
"Nghe em giải thích đi anh, em cũng chỉ vì muốn được anh quan tâm nên mới nói dối nhưng em thật sự rất muốn có con, chúng ta sẽ sinh những đứa con của chúng ta có được không anh."
Bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Tịnh bị Tần Ngôn tuyệt tình gạt ra, giọng nói trầm đến đáng sợ của anh vang lên.
"Cô im đi."
Danh Sách Chương: