Nhã Tịnh thất thần cho đến lúc ra về, cảnh tượng Tần Ngôn và Mạn Nhu ôm ấp nhau và cả những lời Việt Bân đã nói càng khiến cho cô chìm vào những dòng suy nghĩ tiêu cực, Nhã Tịnh thật sự không muốn mất Tần Ngôn, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ mà sau này sẽ khiến bản thân cô hối hận.
Nhã Tịnh quay về nhà thì vội vàng đi lên phòng mở máy tính lên tìm kiếm những triệu chứng của người mang thai, cô cứ tập trung note lại tất cả, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra khiến cho Nhã Tịnh giật mình cô vội vàng đóng lap top lại, Tần Ngôn đi vào tỏ vẻ tò mò hỏi Nhã Tịnh.
"Em đang xem gì vậy?"
Nhã Tịnh lúng túng lắc đầu.
"Không có gì đâu."
Tần Ngôn đi đến đưa tay vuốt tóc cô dịu dàng nói.
"Mau đi tắm rồi xuống ăn cơm cùng anh."
Nhã Tịnh vui vẻ gật đầu rồi đi vào phòng tắm, Tần Ngôn cũng không hoài nghi gì anh định rời khỏi phòng đột nhiên một cơn gió thổi mạnh vào cửa sổ, khiến cho tờ giấy mà Nhã Tịnh vừa ghi chép lại bay xuống sàn nhà, bước chân của Tần Ngôn đã dẫm lên nó, anh bị tờ giấy làm cho chú ý nên đã cúi xuống nhặt lên xem, gương mặt liền trở nên nghiêm trọng nhìn về phía phòng tắm.
Đến khi tắm rửa xong Nhã Tịnh chạy vội xuống nhà để dùng bữa cùng Tần Ngôn.
"Em xong rồi đây chúng ta ăn thôi."
Tần Ngôn ngồi đối diện với Nhã Tịnh nhưng đôi mắt luôn dán chặt trên gương mặt của cô.
"Dạo này em thấy sức khỏe của mình như thế nào."
Nhã Tịnh hơi bất ngờ khi bị anh hỏi như thế cô nhớ lại những thứ mà mình đã lên mạng tìm kiếm lúc nãy không đó dự lên tiếng nói.
"Em thường cảm thấy buồn nôn, và chóng mặt mệt mỏi."
Nhã Tịnh định dùng cách nói dối là mình đã mang thai để có giữ Tần Ngôn ở bên cạnh mình, cô thật sự đã bị tình yêu làm cho mờ mắt trở nên mụ mị, cô không muốn anh đến tìm gặp Mạn Nhu nữa và toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, nhưng Nhã Tịnh đã thật sự sai lầm khi làm điều đó, cô vẫn không nghĩ đến một ngày nào đó Tần Ngôn phát hiện ra anh sẽ cư xử với cô như thế nào và sẽ tức giận như thế nào.
"Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe."
Nhã Tịnh liền lo lắng cô chưa nghĩ ra cách để đối phó với Tần Ngôn việc mình chỉ mang thai giả mà thôi.
"Không cần đâu em không sao."
Tần Ngôn vẫn kiên quyết muốn đưa cô đi bệnh viện để kiểm tra cho bằng được, anh đang cũng cảm thấy rất hoang mang nhưng nếu Nhã Tịnh mang thai thì càng tốt dùng sao Tần Ngôn cũng đã suy nghĩ thấu đáo anh muốn chọn cô là người cùng mình xây dựng một mái ấm gia đình thật sự, bây giờ hai người cũng đã trưởng thành có thể tự quyết định tất cả mọi việc không, anh sẽ quên đi Mạn Nhu để ở bên cạnh Nhã Tịnh chăm sóc cho cô và cùng cô xây dựng một gia đình thật sự.
Đột nhiên Tần Ngôn không nói thêm lời nào anh đi lên phòng của mình lấy tờ giấy hợp đồng mà hai người đã từng kí kết với nhau, đưa đến trước mặt Nhã Tịnh rồi xé nát tờ giấy thành nhiều mảnh nhốt.
"Từ giờ anh sẽ chính thức nghiêm túc làm người chồng của em chăm sóc cho em cùng em nuôi dưỡng con cái."
Nhã Tịnh nghe những lời nói ngọt ngào phát ra từ miệng của Tần Ngôn, trong lòng như nở hoa cô thật sự rất vui vì cuối cùng Tần Ngôn cũng đã nghĩ đến mình, nhưng nếu như anh biết việc cô mang thai giả chỉ để giữ anh ở bên cạnh mình liệu anh có tức giận hay nghiêm trọng hơn là sẽ không tha thứ cho cô.
Tần Ngôn không định đến quân khu để làm việc anh muốn ở bên cạnh Nhã Tịnh chăm sóc cho cô mỗi khi Nhã Tịnh cảm thấy mệt mỏi khó chịu thì anh sẽ là người ở bên cạnh chăm lo cho cô, nhưng suốt ngày điện thoại cứ vang liên tục, Nhã Tịnh thật sự rất hiểu chuyện cô luôn cố gắng tỏ ra là mình ổn để Tần Ngôn có thể yên tâm đến quân khu để làm việc.
"Anh cứ đi đi em không sao thật mà, còn việc đi kiểm tra sức khỏe em sẽ gọi cho Mai Hà cùng đi với mình, anh là đàn ông đến những nơi đó thật sự không tiện đâu."
Tần Ngôn liền bát bỏ ý nghĩ của Nhã Tịnh.
"Không có gì là không tiện em là vợ của anh, anh không ngại đưa em đi kiểm tra thai nhi đâu, đừng cảm thấy em sẽ làm phiền anh ngược lại anh thật sự rất vui."
Nhã Tịnh thật sự bất lực trước sự cố chấp của Tần Ngôn, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh lại kêu lên thêm một lần nữa nó nhưng một vị cứu tinh giúp Nhã Tịnh thoát khỏi việc đi kiểm tra sức khỏe.
"Em đã bảo anh cứ đi làm việc đi mà, em có thể tự đi được."
Tần Ngôn đứng lên nhưng gương mặt vẫn lo lắng cho Nhã Tịnh.
"Em đi một mình ổn chứ."
Nhã Tịnh đi đến đẩy lưng anh đi ra phía cửa.
"Em rất ổn em không đi một mình em đi cùng Mai Hà anh cứ yên tâm đi."
Tần Ngôn khoác vai qua ôm lấy cổ của cô rồi đặt nhẹ lên trán của Nhã Tịnh một nụ hôn.
"Được rồi em nhớ cẩn thận đó."
Nhã Tịnh vừa vui vừa lo lắng vở kịch này không biết cô phải diễn đến khi nào đây, nếu bại lộ thì Tần Ngôn sẽ rất thất vọng về cô, nhưng nhìn những cử chỉ mà anh đối xử với mình khi biết Nhã Tịnh mang thai thật sự Nhã Tịnh chỉ muốn chìm trong niềm hạnh phúc đó.
Danh Sách Chương: