• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện về Trì Việt cứ yên ổn mà qua đi.

Hứa Túc Dã không nhắc lại nữa, giống như anh không hề để ý đến.

Chỉ có Thời Lục hiểu rõ anh, con người này chỉ là đè nén mọi suy nghĩ dưới đáy lòng.

Sở trường của cô là ngụy trang và nhẫn nại, nhưng anh còn giỏi hơn cô.

Thời gian gần đây, mỗi ngày, Hứa Túc Dã đều đưa đón Thời Lục đi làm và về nhà, nên bị những người khác trong trường bắt gặp nhiều lần.

Trong văn phòng truyền ra vài lời đồn về Thời Lục.

"Dựa vào đâu mà lại chọn Thời Lục? Mỗi ngày tôi với thầy Phùng đều làm tăng ca, cô ta thì tốt rồi, vừa đến giờ là về. Tôi cũng không thấy cô ta nỗ lực gì cả." Giáo viên văn phòng bên cạnh Đinh Dĩnh lén lút phàn nàn.

"Trình độ của cô ta cũng như vậy, chỉ vì học sinh của cô ta có năng khiếu mà thôi, cũng không phải là công lao của cô ta."

"Các cô không biết sao? Thời Lục có quen một nhân vật lớn, mỗi ngày đến đón không phải là xe Bentley, thì cũng là Rolls-Royce. Tôi đoán là một giám đốc lớn nào đó, đừng nói một lời khen ngợi nhỏ, ngay cả việc cho cô ta một chức danh cũng chỉ là một lời nói."

Có người bất mãn nói: "Ai lại khoe khoang như vậy? Không có bằng chứng thì các người cũng đừng nói bậy."

Ngay lập tức bị những người khác vây quanh: "Chỉ cần có tiền là được. Là người giàu có thì sao lại không khoe khoang?"

"Cô ta được lãnh đạo trường học nhìn trúng đúng không? Tính cách cô ta kiêu ngạo, nếu có thể có được thì cũng là nhờ vào khuôn mặt đó."

“Trước đây, tôi thấy tâm trạng cô ta không tốt, gần đây đột nhiên lại tốt lên, xem ra là có chuyện tốt.”

Thời Lục lạnh nhạt, kì lạ, cô cũng không tham gia với bọn họ. Sau khi xong việc, những giáo viên tụ họp giao lưu, nhưng từ trước đến giờ cô đều không đi. Dần dà, bọn họ cũng không mời cô nữa. Trong nhóm giáo viên nghệ thuật của trường, cô đã trở thành người trong suốt.

Thời Lục cũng không để ý đến bọn họ đang lén lút nói cái gì.

Nhưng từ nhà vệ sinh bước ra, vừa lúc cô nghe được cuộc nói chuyện của Đinh Dĩnh và đám người kia.

"Hôm nay, tôi đã thấy chiếc xe đưa Thời Lục đi làm, ít nhất cũng đến 8 số. Chúng ta cũng làm giáo viên, nhưng cả đời cũng mua không nổi."

"Đều là giáo viên giống nhau, chúng ta còn phải lo khoản vay mua nhà đến phát sầu, còn cô ta thì đã ngồi trên siêu xe."

"Thật không công bằng, tôi cảm thấy lần khen thưởng này nên cho cô giáo Đinh. Thời Lục là người mới tới, dựa vào cái gì chứ?"

"Vậy nên mới nói, ý thức đạo đức của con người đừng nên quá lớn. Nếu muốn cuộc sống tốt nhất, đôi khi phải từ bỏ. Đó là do đạo đức của tôi quá cao, nên sẽ không làm nổi những chuyện dơ bẩn đó."

Xét cho cùng, khi tuyển giáo viên cũng sẽ không đặc biệt kiểm tra qua nhân phẩn con người. Không có gì đáng ngạc nhiên khi xảy ra chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK