• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối thứ sáu, sau khi Thời Lục lên lớp xong thì cô và Vân Lục Hàn ra ngoài ăn cơm.

"Chị, có vẻ tâm trạng của chị không tốt lắm, đúng không?"

"Ừ."

Khóe mắt để ý thấy Hứa Túc Dã ngồi cách đó hai bàn Thời Lục nhẹ giọng, ghé sát vào tai Vân Lục Hàn, rồi nói "Giúp tôi một việc."

"Chị nói đi."

"Chút nữa thì đi với tôi đến khách sạn."

Vân Lục Hàn ngạc nhiên, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ lên. Cậu theo bản năng mà từ chối: "Chuyện này không hay cho lắm."

Thời Lục không nói nữa, ngón tay trỏ của cô nhẹ nhàng gõ hai cái trên mặt bàn, rồi chờ cậu suy nghĩ.

Vân Lục Hàn yên tĩnh, liên tưởng đến câu cần "giúp đỡ" của cô, cậu có thể lờ mờ đoán ra được cái gì đó: "Có phải là chị muốn cố ý cho người khác thấy?"

"Ừ."

"Em hiểu rồi. Vậy thì em có thể phối hợp với chị."

Ăn cơm xong, Thời Lục và Vân Lục Hàn đứng dậy, rồi cùng nhau rời đi.

Hứa Túc Dã không tiếng động mà đi theo, giống như cái bóng im lặng.

Đèn đường mờ tối, trên lề đường cách xa lộ là tiếng bước chân của Thời Lục và thiếu niên đó chồng lên nhau.

Hứa Túc Dã lén nhìn bọn họ, nhưng anh không nghe rõ bọn họ đang nói gì với nhau.

Hứa Túc Dã đã gặp qua Vân Lục Hàn vài lần, nhưng anh vẫn không biết tên của cậu ta là gì, càng không biết mối quan hệ giữa cậu ta và Thời Lục là như thế nào.

Có lẽ bọn họ chỉ là mối quan hệ bạn bè khác giới rất tốt.

Tuy rằng từ trước đến nay anh không có bạn khác giới, nhưng giữa bạn bè đơn độc ăn cơm với nhau trong mắt mọi người có lẽ rất bình thường. Hứa Túc Dã tự an ủi mình như vậy.

Anh cố gắng khắc chế dục vọng chiếm hữu của mình, ép bản thân phải suy nghĩ về phương diện khác.

Nhưng sự hào phóng ngụy trang của anh lúc nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn mọi thứ đều sụp đổ.

Hứa Túc Dã dừng ở bóng cây, trên mặt không có cảm xúc, ánh mắt đen nhánh hung ác, nham hiểm.

Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Thời Lục: "Được rồi, vậy anh cứ tiếp tục đi theo tôi 24 giờ. Tôi sẽ lên giường với người khác, anh cũng đứng ở bên cạnh xem, để anh xem cho đủ."

Có phải Thời Lục cố ý trả thù anh không, thật ra điều này cũng không quan trọng.

Sự thật là anh tận mắt nhìn thấy cô và người đàn ông khác đi vào khách sạn, vừa nói vừa cười.

Cô đang phản bội anh.

Đi vào khách sạn, Thời Lục một mình ngồi trên ghế sofar, Vân Lục Hàn thì ngồi ở một cái ghế dài khác.

Vân Lục Hàn nhìn qua có chút thận trọng, lỗ tai phiếm hồng: "Chị, đây là lần đầu tiên em tới thuê phòng."

Thời Lục nhìn về phía cậu, thuận miệng hỏi: "Nhà cậu có gác cổng vào buổi tối sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK