• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

• Đã beta

Ra khỏi thang máy, trước mắt Thời Lục là một khoảng đen tối, trên hành lang giống như đèn đột nhiên bị hỏng.

Thời Lục không để ý mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, lúc cô chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có người dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, người đó nắm chặt đến mức như muốn bóp gãy xương của cô.

Người đó mặc đồ đen, mới vừa đứng yên bất động ở bên kia, như không hề có sự tồn tại. Thời Lục lại uống rượu, cô cũng không quá tập trung, vì vậy mới không kịp thời phát hiện.

Trong tiềm thức, cô vùng vẫy cánh tay để né tránh, nhưng lại bị người đó giữ chặt hơn.

Nhiệt độ cơ thể bỗng rát của người đó từ phía sau truyền đến, pha trộn với hương gỗ, mùi khô khan của hỏa thạch cùng với mùi thuốc lá nồng đậm.

Chỉ bằng mùi cơ thể, Thời Lục có thể nhận ra anh.

Cô nheo mắt lại, mang theo cơn say ngà ngà, hét lên một câu: “Hứa Túc Dã.”

Câu nói này như kích thích anh, động tác của anh càng thô lỗ hơn. Cánh tay của Thời Lục bị bóp mạnh, anh xoay người đẩy cô vào tường, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu.

Trong bóng tối, hơi thở hỗn loạn của anh bên tai, giọng nói phát ra khàn khàn và chậm chạp: “Chơi vui không?”

Thời Lục bị Hứa Túc Dã làm cho giật mình, đại não của cô chốc lát đã hoàn toàn trống không, cô cũng không thể trả lời câu đầu tiên.

Sự im lặng ngắn ngủi của cô cũng làm cho cảm xúc của người đàn ông trước mặt này không ổn định.

Tay trái của Hứa Túc Dã nắm chặt hai cổ tay của cô, một tay khác dùng sức bóp cằm cô, hơi thở tán loạn: "Thời Lục, nói chuyện."

"Anh buông tôi ra trước." Thời Lục không thích bị động như vậy, cô vàng không thích bị người khác cưỡng chế.

Hứa Túc Dã giống như không nghe thấy lời cô nói, anh chỉ chờ câu trả lời của cô. Bàn tay anh lại càng dùng sức bóp cằm cô, giọng khàn khàn, hỏi một lần nữa: "Anh hỏi em là chơi vui không?"

Thời Lục cũng khó chịu, nên cô từ bỏ việc giãy giụa.

Đau đớn ở trên cằm cùng với gió đêm lạnh buốt ít nhiều đã làm cô thêm tỉnh táo, vốn dĩ cơn say còn lại không nhiều, hiện tại đã hoàn toàn tan biến.

"Anh phát điên cái gì?!" Cô nhăn mi lại.

"Trả lời anh." Tròng mắt của Hứa Túc Dã đen nhánh, áo sơ mi đen ở cổ áo anh hơi lỏng lẻo, có chút hỗn loạn.

Kiên nhẫn của anh đã sắp hết, cố chấp chỉ muốn câu trả lời của cô.

Đôi mắt dần dần thích nghi với bóng tối, Thời Lục có thể cói gắng thấy rõ vẻ mặt của Hứa Túc Dã. Lông mày của anh đan vào nhau, sắc mặt hung ác, môi mỏng mím chặt, giống như hận không thể xé nát cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK