• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

• Đã beta

Hôm nay, làm thủ tục nhậm chức xong, Thời Lục dọn dẹp tài liệu rồi đi vào văn phòng.

Kỳ Đại là trường học hàng đầu, nhưng học viện nghệ thuật điểm số rất thấp, về cơ bản xem như là đồ trang trí của Kì Đại, coi như tồn tại.

Thời Lục được phân đến khoa âm nhạc, dùng chung văn phòng với hai giáo viên khác.

Lúc cô đi đến, chỉ có một giáo viên ở trong, là một giáo viên nam đeo mắt kính, tên là Phùng Đào.

Khi Thời Lục bước vào phòng, Phùng Đào đã nhanh chóng ân cần chào đón cô, muốn giúp cô vận chuyển máy tính và tài liệu.

"Không cần" Cô ôm lấy thùng tài liệu nghiêng người tránh đi.

Phùng Đào nghĩ rằng lời từ chối của Thời Lục là khách sáo.

Phùng Đào không màng sự phản đối của cô, nhất định muốn giúp cô cầm đồ, cơ thể cũng tiến lên dựa gần cô.

Khuôn mặt của Thời Lục hoàn toàn lạnh xuống, đôi mắt sắt lạnh như dao, môi đỏ mím lại: "Tôi nói không cần."

Vẻ mặt của Phùng Đào rất lúng túng, anh ta nhanh chóng thu tay lại.

Thời Lục đặt cất đồ xuống, nhận điện thoại của Vân Tam Đông.

Cô đi ra ngoài văn phòng, ra ngoài nghe điện thoại.

"Mạo Mạo, quần áo cậu thay vào ngày đó tôi đã giúp cậu giặt rồi, chút nữa tôi nhờ em trai đưa cho cậu, chờ lát nữa có thể em ấy sẽ gọi điện thoại cho cậu."

Ngày đó về Kỳ thành, Thời Lục thay chiếc váy màu đen của cô ở nhà Vân Tam Đông vì bị ướt một mảnh, nhưng cô không mang nó bỏ vào vali.

"Không cần phiền phức như vậy đâu, vứt đi là được." Thời Lục nhíu mày.

Không phải cô ghét bỏ Vân Tam Đông, chỉ là không muốn làm phiền người khác.

Vân Tam Đông quen biết cô nhiều năm, đối với tính cách của Thời Lục cô ấy hiểu rất rõ, không tức giận: "Cái váy này đẹp biết bao, hơn nửa còn là phiên bản giới hạn, vứt đi thì rất tiếc. Dù sao cũng không bẩn, nên tô giặt sạch rồi.”

Thời Lục nắm chặt điện thoại, cô dừng một chút, cảm thấy có chút mới lạ, nói: "Cảm ơn cậu, A Đông."

"Cảm ơn tớ làm gì chứ, chẳng qua tớ có chút tò mò, cậu về nhà sao còn phải thay quần áo? Người trong nhà quản nghiêm vậy sao?".

Thời Lục thấp giọng nói: "Gần như vậy".

Vân Tam Đông nhạy cảm mà nhận ra được quan hệ của cô với người nhà không quá thoải mái nên không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc Thời Lục tắt điện thoại thì đã tới giờ cơm trưa, Vân Lục Hàn gửi tin nhắn cho Thời Lục, hẹn cô ra rừng cây nhỏ cạnh nhà ăn trường học.

Thời Lục đứng chờ bên ngoài rừng cây nhỏ.

Xuyên qua đám tuyết tùng thưa thớt, cô có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong bày biện mấy dãy ghế dài xưa cũ.

Trước kia, mỗi lần cô từ nước ngoài trở về đều sẽ tới trong trường học tìm Hứa Túc Dã.

Bọn họ cũng giống như những cặp đôi khác, ngồi ôm nhau ở băng ghế dài, dùng sức hôn môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK