• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã beta

Từ quán ăn trở về, Thời Lục tự mình về khách sạn.

Lúc chuẩn bị bước vào cửa, cô mới phát hiện mình không cẩn thận mà quên cầm chìa khóa, số máy của phục vụ cũng không nhớ.

Đành chịu, chỉ có thể trước đi xuống lầu tìm giúp đỡ.

Thời Lục đứng ở cửa thang máy, môi mím lại, không kiên nhẫn mà chờ đợi.

Cô nhìn con số dần dần tăng lên trên màn hình điện tử, cuối cùng dừng lại ở vị trí số 28.

Cửa thang máy mở ra hai bên, Thời Lục uể oải ngẩng đầu chuẩn bị tiến vào. Nhìn thấy tình hình trong thang máy, cả người cô ấy dường như đóng đinh tại chỗ, không tiến được nửa bước.

Cô không ngờ rằng trong thời gian ngắn lại gặp lại Hứa Túc Dã.

Mà còn gặp nhau trong tình cảnh bất ngờ như vậy.

Anh đứng trong thang máy nhìn cô, biểu cảm trên gương mặt anh dường như ngây ra một lúc nhưng rất nhanh đã di chuyển tầm mắt. Khôi phục lại sự thờ ơ, con ngươi đen kịt không có nửa phần dao động.

Tim giống như đột ngột bị đâm một cái vừa đau vừa chát.

Thời Lục cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ gì, hoặc là phẫn nộ vì anh xem nhẹ mình, hoặc là vui mừng vì bọn họ gặp lại nhau, hoặc có thể là cả hai.

Đợi đến lúc hồi thần, cô đã xúc động bắt lấy cổ tay Hứa Túc Dã khi lúc anh bước qua mình ra khỏi thang máy.

Cổ tay bị bắt lấy, Hứa Túc Dã dừng chân nhưng không quay đầu.

Hai người theo anh lên lầu không hẹn mà cùng nhau mở to mắt nhìn, rất sợ ông chủ phát tiết.

Hứa Túc Dã quay lưng lại Thời Lục, vì vậy cô không nhìn thấy mặt anh chỉ nghe giọng anh.

Trầm thấp hơn trước, trưởng thành hơn nhiều đó là âm sắt mà Thời Lục chưa bao giờ nghe thấy.

Thời gian 4 năm, rốt cuộc làm cho bọn họ xa lạ hơn nhiều.

Hứa Túc Dã nói với hai người kia: “Hai người đi trước đi.”

Cả hai nhìn anh gật đầu, sau đó hóng hớt nhìn nhau một cái vội vàng mang máy tính quay lại hành lang trước tiến vào phòng.

Trong thang máy im lặng, chỉ còn lại hai người Thời Lục và Hứa Túc Dã.

Với lại Thời Lục vẫn còn chăm chú nắm lấy cổ tay anh, móng tay cô sơn màu đỏ ấn vào làn da trắng lạnh của anh. Dưới ánh đèn lộ ra chút lạnh nhạt.

"Hứa Túc Dã" Thời Lục gọi tên anh, tay cô không tự chủ được mà dùng sức nắm chặt lấy cổ tay anh.

Hứa Túc Dã chậm rãi quay người lại.

Đầu tiên, đôi mắt anh là dừng trên bàn tay đang nắm cổ tay mình, dừng lại một chút, mới dần dần nhìn lên, đối diện với ánh mắt của cô.

Thời Lục vẫn luôn cảm thấy đôi mắt anh quá đen, nhất là lúc tâm trạng anh không tốt thì đồng tử sẽ càng thêm thâm sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK