Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Văn Cửu Đao chỉ vào đám người Thẩm Vạn, Thẩm Thiết Ứng, Phong Ngụy Nghiêm, Phùng Tác Thành, Thanh Huy Hưng, khơi dậy nội lực, vẫy tay một cái trực tiếp dừng lại trước mạch máu của bọn họ!
Luồng nội lực này vẫn đang từ từ tiến lên!
Mất khoảng một phần tư tiếng đồng hồ để chống lại vị trí trái tim của họ,cuối cùng nổ tung!
Điều này chứng tỏ mạng sống của họ đã bắt đầu đếm ngược!
Hơn nữa, căn bản bọn họ cũng không có cách nào chuyển động!
Một khi di chuyển, nó sẽ nổ tung ngay lập tức! Phải chết!
Văn Cửu Đao quay người lại.
Lên tiếng nói với những người nhà họ Khương.
"Đem bắt tên này lại rồi đưa đến trước mặt cho tôi!"
"Sau khi thẩm vấn xong, dùng bộ xương này đem đi nấu chảy thành cao!"
Văn Cửu Đao lấy một cái lọ nhỏ, giao cho hai nhân đứng bên cạnh nhà họ Khương.
"Tiểu Phong!"
Ông cụ Lưu Phong Hoa gầm lên, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Lưu Quốc Nghiệp và các thành viên khác của nhà họ Lưu đều quẫn trí!
Bọn họ muốn lao tới! Không thể để những người này bắt được Diệp Đông!
Nhưng.
Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Những chiếc dùi cui điện trong tay người nhà họ Khương đều phát ra dòng điện, nhưng bọn họ đều đã bị khống chế! Không có cách nào cử động!
Một vài người nhà họ Khương đi tới chỗ Diệp Đông bị chôn vùi gạch vỡ của bức tường.
Chân của họ đang run rẩy!
Run sợ trước uy nghiêm tông sư của Văn Cửu Đao!
Run lên phấn khích vì Diệp Đông bị thủ tiêu!
Bọn họ cách Diệp Đông hơn mười mét.
Tới khi bọn họ đi được tám chín mét.
Những viên gạch đằng kia thực sự đã chuyện động lần thứ hai.
Lập tức.
Một bóng người từ từ đứng dậy.
"Cái gì?"
Khương Lập Miên không nhịn được mà cảm thán.
Đối mặt sự công kích như vậy của Văn Cửu Đao, Diệp Đông tay không vẫn có thể chống đỡ sao?
"Không thể nào!"
Văn Cửu Đao người gần tới cảnh giới Đại tông sư nhất, cũng không khỏi
kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
"Tiểu Phong, cháu không sao chứ?"
Giọng nói của ông cụ Lưu Phong Hoa vô cùng khàn.
Diệp Đông cử động.
Anh nhìn ông cụ Lưu Phong Hoa, chú Lưu Quốc Nghiệp, mạng sống của đám người Thẩm Vạn đang bắt đầu đếm ngược! Lôi Chấn và Hàn Vạn Lâm đều bị thương!
Đôi mắt anh sáng ngời mà sắc bén.
"Ông ngoại, cháu không sao!"
Diệp Đông vừa nói vừa khẽ di chuyển thân thể.
Bụi trên người anh lập tức phân tán rồi biến mất.
Thậm chí trên quần áo không có chút tì vết!
Tất nhiên, quần áo vẫn bị rách một chút! Còn sống đao đương nhiên vẫn bị vỡ ra một ít!
Nhưng.
Lần này, để cho tất cả mọi người run sợ một màn, chính là … Những vết bầm tím trên người Diệp Đông đều biến mất!
Da có màu sắc hoàn toàn bình thường!
Cứ như thể anh không hề bị thương vậy!
Diệp Đông cũng cử động.
Anh đi về phía sảnh.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân rất đều và mạnh!
Hoàn toàn giống như không phải chịu một chút thương tích nào cả!
Thậm chí có người không nhịn được véo vào người mình một cái, giống như để kiểm tra xem có phải mình đang nằm mơ hay không! Chẳng lẽ trước kia là ảo giác!
Trong đầu Văn Cửu Đao hiện lên cảnh giao chiến với Diệp Đông, lập tức sắc mặt ông ta đại biến.
“Vừa rồi cậu cố ý để tôi tấn công..."
"Cậu còn cố ý để cho tôi tấn công vào một số kinh mạch huyệt đạo của cậu..."
Một tông sư lâu đời như Văn Cửu Đao cũng không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ! Số lần ông ta hoảng sợ như vậy là cực hiếm!
Diệp Đông khẽ gật đầu, nói: "Lão ngốc ~~, ông hoàn toàn không ngốc!"
"Nhưng mà, sức mạnh của cậu có chút kém! Vốn dĩ tính toán chịu đựng một lần, kết quả phải chịu tới lần thứ hai..."
Diệp Đông khẽ lắc đầu.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh hãi! Không nói nên lời! Tư duy trì trệ!
Đối mặt với sự tấn công của tông sư, đối mặt với một kẻ thù đáng gờm,
tất cả mọi người sẽ dồn toàn bộ sức mạnh ra ứng đối...
Mà Diệp Đông, anh lại lấy tông sư coi như đá mài, thậm chí còn cảm thấy, viên đá mài này có chút tệ?
Sau khi sắc mặt Văn Cửu Đao thay đổi chóng mặt, giờ khắc này ông ta cũng bình tĩnh lại.
"Vừa rồi, vì tránh cho giết lầm, tôi đã giữ lại cho cậu một mạng, tôi mới chỉ xuất ra 65% sức lực!"
"Thực lực của cậu hẳn là đạt tới hóa cảnh rồi phải không?"
"Vậy thì, bây giờ, chúng ta hãy so sức mạnh thật sự xem!"
Giọng nói của Văn Cửu Đao rơi xuống, trường đao trong tay lóe sáng, sát khí ngưng tụ, lạnh lẽo vô cùng!
Rốt cuộc, ông ta vẫn luôn kiêu ngạo vì mình là một tông sư lâu năm! Kinh nghiệm phong phú!
Diệp Đông vẫn đứng ở đó.
Phốc!
Trường đao của Văn Cửu Đao, hướng lưỡi kiếm, thậm chí còn gây ra một âm thanh vô cùng khốc liệt, rất nhiều người bình thường đều cảm thấy màng nhĩ nổ tung! Máu trong người đang dâng trào!
Nhưng Diệp Đông vẫn tấn công bằng tay không!
Thân ảnh lóe sáng!
Trong nháy mắt.
Bóng của trường đao dừng lại!
Tất cả mọi người có thể nhìn ra, Diệp Đông dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đao của Văn Cửu Đao!
"Ông cũng không biết tôi dùng tay!"
Diệp Đông nhẹ giọng nói.
Ngay lập tức.
Diệp Đông phát lực trên hai ngón tay, lệch hướng!
Xoạt!
Cạch!
Trường đao Văn Cửu Đao sử dụng mấy chục năm đã bị gãy!
Nó đã bị Diệp Đông bẻ gãy thành đoạn sắt!
Văn Cửu Đao vừa nghe Diệp Đông nói, nhìn thấy một màn này, hình thành chấn động cực lớn, đủ để cho ông ta mất đi lý trí!
Diệp Đông lại tấn công một lần nữa.
Một đấm được tung ra!
Cánh tay cầm đao của Văn Cửu Đao trực tiếp bị chém nát!
Lại nữa.
Diệp Đông lại di chuyển.
Cánh tay còn lại của Văn Cửu Đao cũng bị chém nát!
Cả hai cánh tay đều không có vết máu!
Tuy nhiên, xương, tủy, kinh mạch,.. bên trong đều nát như tương!
Tốc độ của Diệp Đông thật sự quá nhanh!
Sau khi hai cánh tay bị phế, Văn Cửu Đao mới bình tĩnh lại lại!
"Diệp Đông, dừng tay!"
Văn Cửu Đao gầm lên tràn ngập kinh hãi vô tận.
Mùi vị hoảng sợ này luôn là do ông ta mang đến cho người khác!
Nhưng mà lần này, ông ta đã tự mình nếm trải qua mùi vị khủng bố! Hương vị vốn đã mất đi từ lâu!
Diệp Đông, đơn giản không hề ngó ngàng tới ông ta.
Diệp Đông lại tung ra một cú đá!
Anh đá thẳng vào đan điền của Văn Cửu Đao!
Phốc!
Đan điền của Văn Cửu Đao giống như một quả bóng bay vừa mở miệng, đột nhiên xì hơi!
Cả người Văn Cửu Đao nhất thời trở nên uể oải!
Cả người ông ta lập tức cảm thấy bất an!
Ông ta đã tới rất gần với Đại tông sư!
Nhưng mà, giờ khắc này, tất cả đều hóa thành mây khói ngày hôm qua!
Diệp Đông lại tung ra một cú đá nữa.
Văn Cửu Đao vô cùng kinh hãi.
"Đừng giết tôi! Tôi sẽ để lại tài sản cho cậu!"
Nhưng.
Một đá này của Diệp Đông không hề dừng lại.
Trực tiếp đá thẳng vào tim của ông ta!
Phụt!
Có một âm thanh bị bóp nghẹt.
Trái tim của Văn Cửu Đao đã nổ tung trong lồng ngực!
Tuy nhiên, dù sao ông ta cũng là một võ giả gần với cấp độ của Đại tông sư!
Vì vậy, Văn Cửu Đao vẫn chưa hoàn toàn chết.
Vẻ mặt của ông ta tràn đầy tuyệt vọng nhìn Diệp Đông.
Ông ta muốn nói chuyện nhưng lại không nói được nên lời.
Tuy nhiên, trong sự tuyệt vọng, vẫn có một sự phẫn uất không thể so sánh được.
"Ông cho rằng, tôi thiếu một chút tài sản này của ông sao?"
Giọng nói của Diệp Đông cực kỳ rõ ràng, lại một lần nữa đánh vào trái tim nổ tung của Văn Cửu Đao.
Ánh mắt của Văn Cửu Đao cũng trầm xuống, cuối cùng hoàn toàn không còn sức sống.
Cùng với sự hối hận và không cam lòng sâu sắc!
Diệp Đông chỉ cần giết Văn Cửu Đao!
Cho dù Văn Cửu Đao có cho bao nhiêu tài sản, anh cũng sẽ không tha cho ông ta!
Mục đích là để răn đe, lập uy!
Nếu đã xúc phạm người thân và bạn bè của anh, không thể tha thứ! Chỉ có cái chết!
Danh Sách Chương: