Mục lục
Điện Vương Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không… Không thể…”

Lưu Thông khàn giọng hơn.

Khi hắn còn chưa nói xong, hắn cảm nhận được sự đau đớn từ tận bên trong.

Lúc này hắn mới ý thức được, tất cả răng của mình gần như gãy hết.

Lưu Thông trợn mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt hung ác.

Hắn đột nhiên nâng lên một chân, muốn đạp về phía Diệp Đông.

Nhưng Diệp Đông căn bản không quan tâm, liền đá ngược lại.

Răng rắc.

Cái chân kia của Lưu Thông trực tiếp bị gãy.

Hắn ta hét lên vô cùng đau đớn.

“Diệp Đông! Tên khốn khiếp. Mày dám đá gãy chân tao.”

“Mày chờ mà xem, gia đình mày sẽ bị gia tộc tao nghiền nát.”

Lưu Thông gào thét.

Diệp Đông nhíu mày rồi lắc đầu.

“Tôi chờ cơn giận của gia tộc người.”

Diệp Đông nói xong thì siết chặt tay Lưu Thông.

Răng rắc.

Cánh tay của Lưu Thông bị nghiền nát.

Thậm chí kinh mạch bên trong cũng vỡ ra. Lưu Thông có thể cảm nhận được.

Bây giờ, hắn một chân gãy, một tay bị đánh gãy, kinh mạch vỡ vụn, từ đây con đường võ giả của hắn coi như xong.

Mọi người có mặt đều không hiểu cái gì là võ giả hay võ đạo.

Hiện tại bọn họ thấy cảnh này đều ngỡ ngàng.

“Diệp Đông, cậu thật tàn nhẫn”

Có vài người run rẩy chỉ trích.

Những người này chỉ đơn giản là biểu đạt ra thái độ một chút.

Nếu như Lưu Thông đánh Diệp Đông gãy tay chân, e rằng bọn họ không nói như vậy.

Đối với người dạng này, Diệp Đông cũng không cần để ý tới.

“Không ngờ mày cũng học được võ đạo.”

“Chẳng trách Thanh Huy Hưng chống lưng cho mày.”

“Nhưng tao nói rồi, Thanh Huy Hưng với tao thì không là gì hết.”

“Thậm chí dù là người của bảy gia tộc đứng đầu Khế Lệ, cũng không là thá gì với tao cả.”

Vương Huy Phát vẻ mặt dữ tợn nói.

Bảy gia tộc lớn ở Khế Lệ, phần lớn đều ở tầng lớp thứ.

Mà cha của Vương Huy Phát, đã bước một nửa bàn chân của ông đã vào đến tầng lớp thứ hai.

Còn Vương Huy Phát, cũng đã bước một nửa bàn chân vào tầng lớp thứ ba.

Vương gia ở thành phố Thiên Tân có lai lịch và thực lực phong phú, còn được tôn là võ giả đỉnh cao của cấp bậc thứ ba.

Đó là lý do tại sao họ chuẩn bị tham gia vào thị trường kinh doanh ở Khế Lệ.

“Mày đánh Lưu Thông, chính là không xem tao ra gì.”

“Mày tự quỳ xuống xin lỗi đi, may ra tao còn nể tình.”

Vương Huy Phát ra lệnh như đưa ra tối hậu thư.

Lý Thanh Hạ lập tức nói thêm: “Diệp Đông, Vương thiếu phạt cậu như thế này, đã là quá nhân từ. Còn không quỳ xuống cảm ơn.”

Vương Phàm mới vừa nghe được Vương Huy Phát không quan tâm đến bảy gia tộc lớn ở Khế Lệ, lập tức quay qua lấy lòng Vương Huy Phát.

Việc kinh doanh của nhà anh đã bị dừng lại vì lệnh cấm của Hàn Thủ Giang.

Nếu như được Vương Huy Phát tán thành, Vương Huy Phát sẽ cho anh một chút lợi ích.

Nghĩ vậy Vương Phàm cũng lên tiếng: “Diệp Đông, cậu thật không biết tốt xấu. Thật là một kẻ ngông cuồng.”

“Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ biết ơn và quỳ xuống cảm ơn liên tục bảy ngày bảy đêm.”

Liên Thục Giai bây giờ mới lên tiếng: “Các người im đi.”

Những người này hạ thấp Diệp Đông, Liên Thục Giai không thể nhẫn nhịn.

“Ha ha, Liên Thục Giai, cậu thật là có tâm.”

“Nếu Diệp Đông là một đại thiếu gia, tam thê tứ thiếp thì cũng không có gì. Nhưng tên này chỉ là một kẻ nghèo hèn, lại còn dụ dỗ được nhiều người vậy.”

Lý Thanh Hạ lắc đầu nói.

Vương Phàm nói: “Lâm Ánh, cậu biết bạn gái kia của tên đó à?”

“Nếu vậy thì cậu liên lạc cái người đó, mời cô ấy lập tức đến đây.”

“Tôi rất muốn xem cái bạn gái kia của tên đó gặp mặt Liên Thục Giai thì như thế nào. Ha ha, bây giờ việc tạo một video ngắn drama rất HOT nha, tôi sẽ quay một video, và cô gái nghèo đã đánh gục cô gái giàu có hay cô gái nghèo bị cô gái giàu có xé xác. Trận chiến... có lẽ nó sẽ trở thu hút đó.”

Vương Phàm vì lấy lòng Vương Huy Phát, đương nhiên sẽ không tiếc công sức chà đạp Diệp Đông.

Lâm Ánh lắc đầu: “Thành thật mà nói, tôi gọi Diệp Đông đến cũng chỉ xem anh ta là bạn học cũ. Nhưng tôi hy vọng mọi người hiểu rõ hơn về Diệp Đông chứ nhỉ.”

“Về phần bạn gái kia của anh ta, tôi không liên hệ được rồi. Tôi sao có quan hệ gì đó với người không xứng chứ? Ha ha......”

Trong lời nói của Lâm Ánh mang theo một sự khinh bỉ.

Mọi người đều nghe được Lâm Ánh mời Diệp Đông tham gia buổi họp lớp này, có lẽ là chỉ để làm bẽ mặt Diệp Đông.

Liên Thục Giai cực kì thông minh, trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của Lâm Ánh.

Xuân Bảo cũng rất tức giận.

Cả hai đều muốn lên tiếng.

Diệp Đông xua tay rồi nói.

“Lâm Ánh, tôi nể tình cô là bạn học, không để họ sa thải cô, đã coi như là lòng tốt của tôi.”

“Nhưng cô đã không nhớ đến lòng tốt này, thì tôi không ngại cắt đứt sự nghiệp của cô.”

Diệp Đông nói rất rõ ràng.

Những người có mặt sau khi nghe thấy những điều này đều sững sờ một lúc, sau đó trên mặt lộ ra một tia giễu cợt.

Vương Phàm lên tiếng.

“Diệp Đông, nếu Lâm Ánh làm việc dưới quyền Thanh Huy Hưng hoặc Hàn Thủ Giang, thì cậu mới có đủ tư cách làm điều này à.”

“Nhưng mà, cậu có biết sản nghiệp của Lâm Ánh làm việc cho ai không? Thẩm gia, một nhân vật lớn ở Khế Lệ. Bạn trai của cô ấy rất thân với Thẩm gia.”

“Diệp Đông à, quá tự cao cũng không tốt đâu.”

Lúc này.

Điện thoại Lý Thanh Hạ vang lên.

Cô ta nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại, vẻ mặt rất cung kính.

Sau khi nghe điện thoại xong..

Lý Thanh Hạ vẻ mặt hưng phấn nói: “Vương thiếu, chị họ tôi đang tới.”

Vương Huy Phát vẻ mặt cũng cao hứng: “Tổng giám đốc Lý tới sao? Quá tốt rồi.”

“Trước tiên đưa Lưu Thông mang sang một bên, không nên quấy rầy tổng giám đốc Lý”

Mấy tên bạn học lúc này liền đưa Lưu Thông đặt ở một góc, dùng màn cửa che lại.

Lưu Thông vẻ mặt sợ hãi, không dám phát ra tiếng động.

Hắn cũng không dám quấy rầy việc tốt của Vương Huy Phát.

Lý Thanh Hạ đi ra tiếp đón Lý Mỹ Na.

Trong lòng Lý Thanh Hạ vô cùng vui vẻ.

Lý Mỹ Na thật sự cho cô một chút mặt mũi.

Điều này sẽ giúp cô ấy có thêm vị thế trong tương lai.

Bên trong phòng tiệc.

“Diệp Đông, vì tổng giám đốc Lý đã tới. Nếu không, tôi thực sẽ dùng khả năng của tôi đem bạn gái kia đến để Liên Thục Giai làm quen.”

“Nếu không, Liên Thục Giai, hoa khôi ở bên cạnh người, còn ngốc nghếch cho rằng cô là duy nhất của cậu không."

Lâm Ánh, nhẹ nhàng lắc đầu, nói.

“Dù tôi không phải duy nhất của Diệp Đông, tôi cũng chấp nhận.”

Liên Thục Giai dứt khoát nói.

Vẻ mặt Vương Huy Phát càng thêm đen lại.

Lâm Ánh lại lắc đầu, không nghĩ rằng Liên Thục Giai không có đầu óc như thế. Chẳng lẽ cô cho rằng Diệp Đông là đại thiếu gia hay sao.

“Em rất nhanh sẽ gặp được cái người bạn gái kia của anh.”

Diệp Đông thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK