Thành phố Khế Lệ tiếp giáp với thành phố Lục Đảo.
Diệp Đông dứt khoát lái xe đi.
Và tất nhiên là lái chiếc Ferrari phiên bản giới hạn nọ.
Anh phóng xe chạy như bay suốt một đường.
Khi hơi khát, Diệp Đông xuống xe đi mua một chai nước.
Lúc anh đang định trả tiền.
“Thầy!”
Một giọng nói hào hứng và mong chờ vang lên.
Cùng lúc đó, một bóng dáng lao về phía Diệp Đông.
Một gương mặt điển trai với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Chính là Vạn Lâm.
“Tôi không phải thầy của cậu.”
Diệp Đông nói.
Cùng lúc đó, anh bật quét mã trên điện thoại định thanh toán.
Nhưng Vạn Lâm đã giật lấy mã thanh toán của tiệm.
“Thầy, thầy muốn uống nước à, đâu thể để thầy tự trả được, phải để học trò thanh toán mới đúng.”
Nói xong, Vạn Lâm lập tức quét mã thanh toán.
“Tùy cậu.”
Diệp Đông lấy nước rồi xoay người đi trở lại xe.
“Thầy ơi, thầy muốn đi đâu thế? Để em dẫn đường cho thầy nhé?”
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Diệp Đông, Vạn Lâm vẫn tươi cười rạng rỡ.
Nếu có bất kỳ một cậu ấm nổi tiếng nào ở Giang Bắc nhìn thấy cảnh này thì chắc hẳn sẽ cảm thấy chết điếng người.
Vạn Lâm chưa từng đối xử tốt với bất cứ một thanh niên nào ở Giang Bắc, thậm chí còn hơi nịnh bợ như thế nữa.
Bình thường chỉ cần Vạn Lâm hòa nhã nói chuyện với bất kỳ một cậu ấm nào ở Giang Bắc thì cũng khiến người đó cảm thấy vui vẻ khôn xiết và hết sức dè dặt.
Diệp Đông khẽ thở dài, Vạn Lâm này quả là một người có tính cách hướng ngoại cởi mở, nhưng thật ra hơi giống Lôi Chấn. Tất nhiên là Vạn Lâm mặt dày hơn chút.
Nếu các gia tộc lớn ở Giang Bắc biết rằng Diệp Đông còn đánh giá Vạn Lâm là mặt dày thì chắc sẽ nhốn nháo cả lên.
Cả Giang Bắc ai dám nói Vạn Lâm mặt dày chứ.
“Đừng đi theo tôi.”
Diệp Đông lên tiếng.
Sau đó anh cất bước đi tiếp.
“Thầy ơi, em đã dâng hồng trà lạnh cho thầy hai lần rồi, thầy nhận em làm học trò đi mà.”
“Hoặc thầy cho em phương thức liên lạc thôi cũng được.”
Vạn Lâm vẫn cười tươi rói, tỏ vẻ mong chờ vô cùng.
Chủ tiệm bán nước nhìn thấy cảnh này mà câm nín không thốt nên lời.
Còn có vụ cầu xin người ta để được nhận làm học trò nữa hả trời?
“Có vẻ cậu nhóc này là một người có địa vị rất thấp…”
Ngày thường chủ tiệm buồn chán muốn chết, giờ đây đang không ngừng tưởng tượng.
Diệp Đông lại chẳng để ý đến anh ta, vừa chuẩn bị lên xe.
Rừm!
Tiếng động cơ xe hơi gầm vang.
Song song đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Trời ơi! Chân tôi!”
Một công nhân vệ sinh môi trường sáu mươi tuổi đang quét đường bỗng ngồi phịch xuống đất, đau đớn gào la.
Rõ ràng chân của ông ấy đã bị gãy xương.
Thậm chí chân cũng đã bị rướm máu, dính ra cả đất và còn dính trên bánh xe của chiếc xe nọ nữa.
Chiếc xe đó cũng phát ra một tiếng rít chói tai rồi dừng lại đột ngột.
Hai người bước xuống khoác trên mình toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, toát vẻ cậu ấm cô chiêu.
“Đi không nhìn xe à?”
“Thật là xui xẻo! Làm bánh xe của tôi dính toàn máu bẩn thấp hèn bần cùng của ông.”
Cậu ấm đi đằng trước tên là Viên Bằng, là cậu cả của nhà họ Viên một trong mấy gia tộc lớn tại thành phố Lục Đảo.
Cậu ấm đi đằng sau gã tên là Lâm Phong, là cậu cả của nhà họ Lâm thuộc gia tộc hạng hai tại thành phố Lục Đảo.
Lúc này Viên Bằng vừa lên tiếng vừa tỏ vẻ vô cùng bất mãn và bực tức.
Lâm Phong vội nói: “Cậu Bằng bớt giận!”
“Anh có địa vị cao quý, đừng chấp nhặt với loại người hạ đẳng nghèo nàn này.”
“Bây giờ em sẽ tìm người thay lốp xe cho anh ngay, rồi vứt cái lốp xe xui xẻo này đi.”
Là một gia tộc hạng hai ở thành phố Lục Đảo, nhà họ Lâm phải dựa dẫm rất nhiều vào gia tộc hàng đầu ở thành phố như nhà họ Viên.
Lâm Phong trở thành tay sai cho Viên Bằng bằng cách giao thiệp với các cậu ấm.
Viên Bằng vênh mặt sai sử: “Đập gãy cái chân còn lại của lão già nghèo khổ thấp hèn này cho tôi!”
Lâm Phong gật đầu, nói: “Dạ cậu Bằng, em cũng sẽ cho người ném lão vào thùng rác để đỡ chướng mắt anh.”
Viên Bằng gật đầu, ngồi vào trong xe.
Đối với gã, chỉ cần một tên tay sai như Lâm Phong làm những chuyện này là đủ.
Trên mặt Vạn Lâm lộ rõ vẻ tức giận khi chứng kiến cảnh này.
“Các người đụng trúng người ta mà còn cãi cùn?”
“Mau xin lỗi bác công nhân này rồi đền tiền thuốc men đi!”
Vạn Lâm trầm giọng lên tiếng, không còn cười nữa.
Diệp Đông liếc nhìn Vạn Lâm, không ngờ cậu ấm của gia tộc lớn lại có lòng trượng nghĩa như thế.
Lâm Phong nghe vậy thì tỏ vẻ bực bội.
Gã ta cho rằng bây giờ tốt nhất là phải dập bớt lửa giận của cậu cả Viên Bằng.
Thế mà lúc này lại có kẻ ngu dốt muốn chỉ trích cậu ấy.
Lâm Phong thoáng quan sát.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy ở quanh đây chỉ có một chiếc xe nội địa rách nát mà thôi.
Gã ta cho rằng chiếc xe này là của Vạn Lâm, hiển nhiên không phải là người của hộ lớn có bối cảnh gì đó.
“Thằng khờ này, mày muốn giả làm người tốt, vờ làm người nghĩa hiệp ấy hả?”
“Chắc là mày muốn lừa tiền giúp lão già này, sau đó có thể ăn chia chút đỉnh đúng không?”
Lâm Phong lộ vẻ khinh miệt.
Ngay sau đó, một tấm thẻ ngân hàng xuất hiện trong tay gã ta.
“Trong cái thẻ này có hai triệu. Đồ thấp hèn, bây giờ tao bắt mày quỳ xuống, tự tát mười cái và nhận mình sai.”
“Sau đó đánh gãy cái chân còn lại của lão già này, ném vào trong thùng rác.”
“Làm xong thì số tiền này sẽ thuộc về mày! À, mật mã của thẻ là 123456.”
Nói xong, Lâm Phong ném tấm thẻ xuống đất như thể vứt rác, tỏ thái độ nghênh ngang trịch thượng.
Trước đó khi chủ tiệm nhìn thấy cách hành xử của Lâm Phong thì cũng căm phẫn vô cùng.
Thế nhưng bây giờ thấy Lâm Phong cầm tấm thẻ có hai triệu đó thì lại rục rịch trong lòng.
Hơn nữa chủ tiệm cũng nhận ra Viên Bằng, đó chính là cậu cả đứng đầu của nhà họ Viên.
Sở dĩ ông ta có thể nhận ra là bởi vì Viên Bằng rất thích thể hiện, thậm chí thường xuất hiện trong chương trình giải trí trên đài truyền hình của thành phố Lục Đảo.
Bằng không với thân phận là một chủ tiệm nhỏ nhoi thì nào gặp được Viên Bằng chứ.
‘Hai triệu đó! Cho dù đụng chết người thì nhiều nhất cũng chỉ bồi thường một triệu mà thôi. Ông lao công này chắc hẳn thuộc gia đình bình thường nhất, cho dù có đụng chết ông ấy thì nhiều nhất chỉ cần đền năm trăm ngàn là đủ.’
‘Rõ ràng tay sai của cậu cả Viên Bằng cũng là một cậu ấm, thẳng tay lấy ra hai triệu luôn.’
‘Đây rõ ràng là muốn hạ nhục chàng trai đứng ra kia rồi… Nhưng kiểu hạ nhục này đúng là quá hời! Vì sao cậu cả không hạ nhục mình nhỉ? Mình bằng lòng dốc sức mà.’
Lúc này trong lòng của chủ tiệm đang gào rú không ngừng.
Nhưng ông ta cũng hiểu kiểu cậu ấm này, nếu họ không bắt chuyện với ông ta mà ông ta tự nhảy ra sẽ gượng gạo lắm.
Lúc này chủ tiệm bỗng thầm nảy sinh ý tưởng.
Trời nóng thế mà, ông ta định nhanh chân đi lấy mấy chai nước cho hai cậu ấm này.
Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng đi vào tủ ướp lạnh để tìm mấy thức uống cao cấp và tốt nhất của mình.
Lúc này.
Vạn Lâm cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng ở dưới đất, nói: “Mày có chắc là mày đang nói nghiêm túc không đấy?”
Danh Sách Chương: