Trong lúc này, vẻ mặt của đội trưởng đội an ninh cùng với hai người bảo vệ lập tức thay đổi.
“Nó bị điên rồi à”
“Thật là…không biết trời cao đất dày là gì.”
“Đội trưởng, chúng ta lôi nó tới phòng bảo vệ đi!” Hai người bảo vệ nói.
Đội trưởng Trường Hành nhớ rõ lời Thanh Huy Hưng dặn đi dặn lại có khách quý.
“Làm thôi”
Lúc này, Trường Hành nhìn về phía Diệp Đông.
“Có trách thì mày tự trách mày quá nghèo đi, ở đây không phải nơi mày tới được.”
Ngay lập tức, hai người bảo vệ cầm gậy điện đi về phía Diệp Đông.
Thậm chí bọn họ còn ấn cả nút làm gậy điện phát ra âm thanh rè rè, nếu như chạm vào da thịt thì đau đớn vô cùng.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Đông vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Trong lòng của Trường Hành cảm giác bất an.
“Tổng giám đốc Thanh đã dặn sẽ có người khách cực kì tôn quý đang đứng ở gần cửa thang máy... Chắc chắn rằng không phải tên nghèo nàn này… Chắc chắn là như vậy...”
Trường Hành lập tức ổn định lại tinh thần. Sau đó liếc mắt nhìn Diệp Đông, cảm thấy muốn đánh cho Diệp Đông ra bã.
Vào lúc này, hai người bảo vệ đã định giơ gậy điện ở trong tay lên chuẩn bị tấn công về phía Diệp Đông rồi.
Diệp Đông cũng mở miệng: “Thanh Huy Hưng!”
Nghe đ Diệp Đông gọi vậy, Trường Hành lại cảm thấy buồn cười.
“Hừ, muốn dùng cách này để khỏi bị ăn đòn?”
“Vô ích” Lời nói của Trường Hành rất tàn nhẫn.
Hai tên bảo vệ cũng nhanh chóng ra tay, trên mặt bọn họ mang theo vẻ mặt dữ tợn cùng với sự khinh thường.
Bình thường bọn họ có rất ít cơ hội để có thể đánh người khác, chỉ toàn nén giận cúi đầu chào khách, dù sao ở đây cũng chỉ toàn giới nhà giàu, dù mắng chửi chê bai họ cũng không dám gây sự.
Bây giờ lại có thể nếm thử mùi vị khi được đánh người khác mà không mất gì.
Quả thật là Thanh Huy Hưng đã tới đây, hắn ta đang nhanh chóng đi về phí Diệp Đông. Chỉ là Trường Hành cùng với hai người bảo vệ lại quay lưng về phía ông ta, cho nên cũng chưa nhìn thấy mà thôi.
Diệp Đông cũng không muốn tìm thêm phiền phức mới kêu tên Thanh Huy Hưng. Lại không ngờ những tên bảo vệ ngu ngốc này càng làm tới.
Hình bóng của Diệp Đông vụt qua rất nhanh, tung ra hai nắm đấm.
Hai nắm đấm này nhanh tới mức căn bản là không thể thấy rõ được
Kết quả.
Răng rắc! Răng rắc!
Cánh tay của hai người bảo vệ đang cầm gậy điện cảm giác được một cảm giác dường như là bị điện giật truyền khắp cơ thể, không còn sức lực nằm trên mặt đất mà phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của Trường Hành.
“Mày dám gây sự ở đây?” Trường Hành nói năng lộn xộn.
Anh ta không nghĩ rằng Diệp Đông lại có thể lợi hại tới như vậy.
Nhưng vào lúc này, hình bóng của một người xuất hiện trước mặt Trường Hành, đó chính là Thanh Huy Hưng.
Nhìn thấy hình bóng của Thanh Huy Hưng, Trường Hành ngay lập tức cảm giác bản thân được cứu rồi.
Thanh Huy Hưng không chỉ là một người giàu có, ai cũng biết hắn ta có công phu vô cùng lợi hại. Diệp Đông dám có can đảm để quấy rối ở trong này chắc chắn sẽ bị Thanh Huy Hưng đánh cho tơi tả, thể hiện rõ uy nghiêm của mình.
“Tổng giám đốc Thanh, tên nghèo mạt này gây rối còn đánh bọn em...” Trường Hành vội vàng nói.
Thế nhưng lúc này chỉ mới nói được hơn phân nửa. Thanh Huy Hưng ta xoay người rất nhanh, dùng bàn tay của mình tát cho Trường Hành hai cái thật mạnh.
Miệng và hàm răng của Trường Hành muốn vỡ vụn ra thành trăm mảnh, khóe miệng của anh ta bắt đầu chảy máu. Trường Hành không thể ngờ, nhưng cũng không dám hỏi.
“Mượn danh tiếng của tôi để ức hiếp người khác, chuyện này không phải là mới chỉ ngày một ngày hai. Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh bị cách chức quản lý an ninh. Ba người các anh phụ trách vệ sinh của tất cả những nhà vệ sinh ở nhà hàng Lăng Hà.” Những lời nói của Thanh Huy Hưng làm họ chấn động.
Thanh Huy Hưng là một người ngang ngược có dã tâm, ông ta đã nói được thì làm được.
Thế nhưng, vì sao? Trong lúc bọn họ vẫn còn đang bàng hoàng, trong lòng còn tràn đầy sự nghi ngờ. Lúc này, Thanh Huy Hưng đã bước nhanh tới trước mặt Diệp Đông rồi.
“Ngài Diệp, là do tôi không quản lý tốt nhà hàng Lăng Hà, khiến cho ngài phải chê cười rồi.”
“Vừa rồi tôi xử lý bọn họ như vậy, ngài có hài lòng không?” Vào lúc Thanh Huy Hưng nói ra những lời này hầu như mang dáng vẻ cung kính hỏi thăm.
Đây hoàn toàn là dáng vẻ cung kính với cấp trên.
Hóa ra Diệp Đông chính là người khách cực kì tôn quý trong miệng của Thanh Huy Hưng! Vậy thì bọn họ đã thật sự xúc phạm một vị khách quý rồi.
Bây giờ trên mặt và trong lòng của bọn họ cực kì sợ hãi! Nếu như Diệp Đông nói rằng xử lý chưa hài lòng thì Thanh Huy Hưng còn muốn xử lý bọn họ như thế nào nữa...
Diệp Đông nói: “Cứ như vậy đi.”
Diệp Đông nghĩ rằng cũng không muốn chậm trễ thời gian, dù sao anh cũng còn phải gặp mặt gia đình người dì kia nữa.
Thanh Huy Hưng, Trường Hành cùng với hai người bảo vệ kia nghe được Diệp Đông nói như vậy, đều không tự chủ được mà thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Ngài Diệp, để tôi đưa ngài tới văn phòng của tôi!”
Thanh Huy Hưng nói bằng giọng dè dặt.
Diệp Đông gật đầu.
Lúc này, quản lý bảo vệ Trường Hành cùng với hai người bảo vệ kia bị một vài người bảo vệ khác nâng lên rời đi.
Ở xa xa, có vài hình bóng đi tới, đó chính là Xuân Thúy cùng chồng là Vương Thiếu Khanh, còn có con trai của họ là Vương Điền.
“Bây giờ chắc hẳn bọn họ đều tới rồi.” Xuân Thúy cười nói.
“Nếu không phải cha dẫn con đi gặp Thanh Huy Hưng, thì con cũng chẳng thèm đi làm gì đâu. Chỉ tổ làm lãng phí thời gian của con mà thôi.” Trên mặt Vương Điền mang theo sự khinh thường.
Vương Thiếu Khanh cũng đột nhiên nhìn về phía trước, Thanh Huy Hưng và Diệp Đông vừa tiến vào thang máy. Đương nhiên là ông ta nhìn thấy bóng dáng vụt qua của Diệp Đông.
“Vừa rồi Tổng giám đốc Thanh tự mình ấn thang máy cho người đó sao... Chẳng lẽ đây chính là người khách tôn quý theo lời của Bằng Kiên từng nói sao?” Trong lòng của Vương Thiếu Khanh cực kỳ kích động.
Danh Sách Chương: