Thường Thuận vừa dứt lời, một cô gái thân hình cao gầy, nước da trắng nõn, môi đỏ mọng. Khí chất vô cũng thanh lãnh bước đến.
“Chào ngài.”
Thái độ cung kính, không có dư thừa một chút cảm xúc tạp niệm nào. Nhưng thật ra Nhược Mai đang âm thầm đánh giá Điện Vương hiện tại, vì trước giờ Điện Vương thường sẽ không ra mặt trực tiếp, trừ khi đó là một chuyện gì đó thực sự quan trọng.
Nếu là lúc trước, Diệp Đông chỉ là một anh chàng bình thường, không gì nổi bật. Nhưng trải qua lần tiếp nhận truyền thừa, cũng nhiều lần tẩy kinh phạt tủy, lại còn được không gian linh lực bồi dưỡng.
Dường như trên người Diệp Đông có một loại khí chất rất dễ chịu, làm cho người khác vô thức muốn lại gần hơn, tươi mát khó tả. Ngay cả Nhược Mai, người có định lực tốt cũng thiếu chút nữa mà rơi vào hố đen ấy.
“Cô là CEO của MS này? Có năng lực tốt nha, hôm nay tôi đến là có chuyện muốn cô giúp.”
Diệp Đông hơi khách khí làm cho Thường Thuận nhíu mày, Điện Vương là ví trí thế nào chứ? Cần phải khách khí sao?
Nhược Mai thì hơi bất ngờ, vì trước giờ nhận lệnh là lệnh chưa từng có chuyện dùng hai chữ “nhờ vả” hay “giúp đỡ”.
“Vâng, ngài cứ nói, tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.”
Nhưng Nhược Mai vẫn giữ thái độ cung kính, đầu hơi cúi thấp chờ nhận nhiệm vụ.
“Thường Thuận nói sẽ giao MS cho vợ tôi là Kiều Lệ My, nhưng tôi cảm thấy cô quản lý khá tốt. Kiều Lệ My tuy rất giỏi nhưng có lẽ sẽ không phụ hợp ở nơi như thế này. Cô hỗ trợ cô ấy ở vị trí phó giám đốc, quyết sách quan trọng vẫn là cô. Còn vấn đề nữa, Kiều gia cùng Vinh gia, hai nhà này sẽ không cần hợp tác với MS.”
Nghe vậy Thường Thuận có chút ngạc nhiên, Nhược Mai cũng hơi kinh ngạc. Dù sao việc giao lại vị trí này đã nằm trong dự tính của cô ấy, nhưng không ngờ Điện Vương lại có thể nghĩ được như vậy.
“Kiều gia thì không có vấn đề lớn. Nhưng Vinh gia nắm nhiều dự án lớn, việc hợp tác đã là lâu nay, một lần rút đi thì tổn thất kia…không nhỏ.”
Nhược Mai rành mạch giải thích ngắn gọn, dù sao Vinh gia đã là một gia tộc lớn nhiều năm ở thành phố Tỉnh. Dù sao căn cơ cũng sâu rộng, nếu đột ngột dừng hậu quả cô ấy không thể nghĩ.
“Điện Vương còn cần chút lợi ích này?”
Diệp Đông nhìn Thường Thuận hỏi qua.
“Đúng là không cần, đừng nói là Vinh gia, dù là lật cả nước Đông Hoa này lên đi nữa thì tổn thất đó vẫn chỉ là móng tay so với những gì Điện Vương có.”
Nghe Diệp Đông ẩn ý hỏi, Thường Thuận nhanh chóng giải thích.
Trong lòng Nhược Mai nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, khi cô tiếp quản vị trí này, cô ấy cũng đã trải qua khóa huấn luyện đặc thù. Nhược Mai cũng là người có tố chất khá tốt mới có thể được làm việc cho Điện Vương.
Nhưng bản thân cô ấy chỉ được biết tài sản Điện Vương rất lớn, ở tổ chức thuộc quyền quản lý của Điện Vương không bao giờ nuôi kẻ vô dụng. Điều cô ấy không ngờ tới chính là thế lực này, quá bá đạo rồi.
“Vâng, vậy tôi sẽ hủy hợp tác.”
Nhược Mai tuy trong lòng chấn động nhưng ngoài mặt vô cùng cung kính, trong lòng đảo mấy vòng thầm nghĩ. Nếu thế lực mạnh như vậy thì Điện Vương này chỉ cần được ở bên anh ta dù là vị trí nào thì cũng sẽ được nhiều phúc lợi hơn nha.
Nhưng nhanh chóng Nhược Mai lý trí gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô ấy là người rất có định lực. Đúng là vị trí bên cạnh Điện Vương rất hấp dẫn, nhưng anh đã có vợ, còn có nếu không được còn mất nhiều hơn được.
Vẫn là cứ ngoan ngoãn tuân lệnh tốt hơn.
“Cứ vậy đi, sau này những vấn đề khác cô cùng Kiều Lệ My có thể tự bàn bạc quyết định. Trừ việc hợp tác với Kiều gia, nếu cần thì hỏi tôi trước khi quyết định.”
Suy nghĩ một chút Diệp Đông tiếp lời.
“Chuyện Kiều Lệ My tiếp quản MS là sớm muộn, sau đó cô sẽ được chuyển đến vị trí cao hơn. Như quản lý hệ thống tập đoàn tài chính chẳng hạn, cho nên Kiều Lệ My càng nhanh chóng tiếp quản MS thì cô càng nhanh chóng tiếp nhận vị trí kia.”
Lòng dạ đàn bà Diệp Đông cũng từng trải qua, dù là ai cũng thế cả. Đang ở vị trí cao bảo họ nhường với lý do không chính đáng, làm sao có thể buộc họ trung thành. Mà điều này, trong truyền thừa của Điện Vương tiền nhiệm cũng đã có.
Nhắc tới truyền thừa cũng thật kỳ diệu, không chỉ năng lực mà còn kinh nghiệm cũng được truyện lại, chỉ là có một giọng nói nam nhân nào đó như văng vẳng. Mỗi lần Diệp Đông bước vào không gian linh lực đều nghe thấy, nhưng không quá rõ ràng.
“Tôi…quản lý hệ thống các tập đoàn? Tôi được sao?”
Ánh mắt Nhược Mai sáng rực, nhìn Diệp Đông hơi có chút thái quá.
“Tổ chức Điện Vương chúng ta không hề dùng người không có năng lực, càng không nuôi người vô dụng.”
Diệp Đông khẳng định chắc chắn, càng làm cho Nhược Mai trong lòng chờ mong.
Quả thực khi ở trên vị trí cao, mức thu nhập lý tưởng, con người thường không quá quan tâm thu nhập nữa, thứ họ cần là sự công nhận. Mà đây cũng chính là cách giữ lòng trung thành với những người khác, đồng thời cổ vũ tinh thần những người cấp dưới.
Thường Thuận tinh ý, cũng hiểu ý muốn của Diệp Đông, trong lòng thầm giơ ngón tay cái.
“Cô đi đi, Kiều Lệ My đợi cô. Trước mắt thân phận Điện Vương không được tiếc lộ, đây là bảo mật tuyệt đối.”
Nhìn Nhược Mai, Thường Thuận nhắc nhở.
“Cô ấy…không biết?”
Nghe vậy Nhược Mai hơi bất ngờ.
Danh Sách Chương: