Lâm Phong nhìn thấy Vạn Lâm cúi đầu, còn tưởng anh ta đang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng với ánh mắt sáng ngời.
“Ha ha, tên nghèo kiết xác, cái gọi là trượng nghĩa của mày vốn chỉ là rắm chó khi đứng trước mặt tiền tài. Ngay cả tôn nghiêm cùng đức hạnh của mày cũng là c*t chó mà thôi!”
“Đúng rồi, tao nói nghiêm túc với mày đấy! Tên khố rách áo ôm, bây giờ bắt đầu làm việc đi.”
“Làm xong mấy việc này, còn phải thay lốp xe cho cậu Bằng của chúng tao.”
“Dĩ nhiên, mày có thể bảo thằng thấp hèn đang đứng hóng kia thay cùng mày.”
Lâm Phong bày vẻ mặt khinh bỉ, kiêu ngạo, cuối cùng chỉ vào Diệp Đông.
Nói xong, gã ta lấy thuốc ra châm.
“Câm miệng! Bây giờ mày còn dám chửi thầy tao cơ à!”
Vạn Lâm lập tức di chuyển.
Thế nhưng, trên người anh ta toát ra một luồng uy áp của võ giả.
Diệp Đông có thể nhìn ra, uy áp võ đạo này bất ngờ đạt tới cấp nội kình trung kỳ nhị phẩm.
Phải công nhận rằng với tư cách là cậu cả Giang Bắc, Vạn Lâm có thiên phú võ đạo bậc này, sợ rằng cũng được coi là kẻ vô cùng xuất chúng.
Bốp, bốp!
Vạn Lâm tặng luôn cho Lâm Phong hai cái bạt tai.
Lâm Phong chịu hai nhát tát, trực tiếp ngốc lặng. Thậm chí gã ta còn không đứng vững ngồi bệt xuống đất.
Ngay sau đó, Vạn Lâm cầm lấy một tảng đá ở bên đường, đập về phía chiếc xe của Viên Bằng.
Rầm!
Đuôi xe của Viên Bằng lập tức bị đập đến biến dạng, kính cũng vỡ nát.
Lúc này Viên Bằng đã nhanh chóng xuống xe.
Mặt gã bừng bừng lửa giận.
“Mày dám to gan đập xe của tao, còn đánh tay sai của tao nữa? Mày có biết tao là ai không?”
Viên Bằng vốn không theo võ đạo, hơn nữa luôn đắm chìm trong gái gú, rượu chè, tiền tài cho nên cơ thể đã hơi suy nhược.
Nhưng đối mặt với Vạn Lâm, gã không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn tỏ ra hống hách dọa người.
Dù sao đây cũng là thành phố Lục Đảo, là địa bàn nhà gã.
Vạn Lâm lạnh lùng lên tiếng: “Tao không cần biết thằng con hoang nhà mày là đứa nào.”
“Bây giờ tao chỉ muốn mày lập tức quỳ xuống trước mặt xin lỗi bác lao công, chữa trị cho ông ấy.”
“Nếu mày không làm, tao cũng không ngại nghiền nát hai chân mày đâu.”
Lâm Phong cũng đã tỉnh táo lại.
Trên mặt gã ta lộ rõ vẻ kiêng dè xen lẫn tức giận.
Gã ta vốn muốn thể hiện thật tốt trước mặt Viên Bằng.
Ai dè lại bị tên Vạn Lâm này ngáng chân.
“Thằng đần này, không ngờ mày cũng biết ít võ vẽ.”
“Nhưng đây không đủ để mày kiêu ngạo, mạnh miệng.”
“Người đang đứng trước mặt mày chính là cậu Bằng – Viên Bằng, cậu cả của nhà họ Viên một trong năm đại gia tộc ở thành phố Lục Đảo.”
“Mày còn muốn nghiền nát hai chân của cậu Bằng á? Nếu mày có gan làm thế, thế thì tao đảm bảo chỉ một câu nói của cậu Bằng thôi cũng đủ để mày đăng xuất khỏi trái đất.”
Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.
Viên Bằng? Nghe xong những gì Lâm Phong nói, dĩ nhiên trong lòng cũng đã chắc chắn.
Cả cái thành phố Lục Đảo này, ai dám chọc gã chứ?
Huống chi, ông nội gã còn có rất thân thiết với các gia tộc lớn cấp tỉnh.
“Lâm Phong cậu đúng là chân chó, tuy cậu không làm tốt việc tôi giao, nhưng nói mấy câu này vẫn rất êm tai.”
Viên Bằng tỏ vẻ bình tĩnh vênh váo hất hàm sai khiến, như thể mọi chuyện trước mặt đều không thoát khỏi sự kiểm soát của gã.
Lâm Phong sốt sắng nói: “Cảm ơn cậu Bằng đã khen ngợi… Em nhất định sẽ dốc hết sức lực đi theo cống hiến cho cậu Bằng.”
Đúng lúc này.
Một chiếc xe đang đi trên đường.
Trong xe.
“Gia chủ, tôi thấy hình như cậu Bằng đang ở bên kia.”
“Hình như còn có cả cậu Hào của nhà họ Vạn nữa.”
Viên Đức, quản gia của nhà họ Viên đang ngồi trên ghế phụ, dè dặt lên tiếng.
Vốn dĩ Viên Chính Quốc, gia chủ của nhà họ Viên đang ngồi ở hàng sau xe.
Ông ta đã phải liên tiếp tới thăm hỏi hai gia tộc lớn cấp tỉnh, khi đến thăm nom, ông ta luôn phải duy trì tâm trạng đầy đủ, tập trung tinh thần, sợ sẽ bỏ sót mấy câu nói của những vị tôn quý đó, cho nên lúc này còn hơi mệt nhọc.
Vì thế sau khi ngồi lên xe, ông ta lập tức chợp mắt nghỉ ngơi.
“Viên Đức, chẳng phải tôi đã nói không phải là chuyện gì gấp thì đừng phát ra bất cứ tiếng động nào rồi à?”
“Ông không cần nói với tôi tất cả mọi chuyện của Viên Bằng ở thành phố Lục Đảo này đâu.”
Viên Chính Quốc tỏ vẻ không vui, nói.
Nhưng đột nhiên ông ta chợt hiểu ra cả câu mà Viên Đức vừa nói lúc nãy.
Tất cả mệt mỏi và buồn ngủ trên mặt lập tức bay biến.
“Gì cơ? Cậu Hào của nhà họ Vạn?”
Thậm chí Viên Chính Quốc xém chút đã bật dậy khỏi ghế, nhất là khi nhắc tới mấy chữ cậu Hào nhà họ Vạn, giọng nói đều run lên.
Cùng lúc đó, Viên Chính Quốc cũng trông thấy tình huống phía sau.
Có vẻ như Viên Bằng đang đối đầu với cậu Hào nhà họ Vạn.
Trong nháy mắt, sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt.
“Lập tức quay đầu cho tôi!”
Viên Chính Quốc gần như run rẩy hét lên với tài xế.
Đến nỗi tài xế cảm thấy cơ bắp khắp người đều co rút, chưa bao giờ ông ta thấy Viên Chính Quốc kích động và ngạc nhiên như vậy.
Mà ở nơi mấy người Vạn Lâm, Diệp Đông, Viên Bằng và Lâm Phong đang đứng.
“Để tao đăng xuất khỏi trái đất á? Cả cái Giang Bắc này còn chưa thằng nào làm được.”
“Tuy nhiên, nếu bây giờ chúng mày không làm theo yêu cầu của tao, trái lại tao cũng không ngại đập tan một nửa nhà họ Viên của Lục Đảo đâu.”
“Còn mày cũng có thể biến mất khỏi trái đất này rồi.”
Dù gì Vạn Lâm cũng là cậu cả của gia đình giàu có bậc nhất Giang Bắc.
Những gì anh ta nói ra vào giờ phút này cũng vô cùng bá đạo.
Lúc này, chủ tiệm tạp hóa nhỏ đã cầm mấy đồ uống thượng hạng mà mình phải lục tìm mãi mới thấy đi ra khỏi cửa.
Song, ông ta ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe kia của Viên Bằng đã bị đập nát, hình như trên mặt Lâm Phong còn hai dấu tay lớn đỏ ửng.
Mà bác lao công đang đau đớn ngồi trên đất, nghe xong những gì Lâm Phong nói cũng cực kỳ hoảng sợ.
“Cậu nhóc, cậu đừng nói mấy lời chọc giận gã ta nữa! Mọi chuyện đều không liên quan đến cậu, cậu mau đi đi!”
Rõ ràng là bác lao công cũng lo lắng Vạn Lâm sẽ bị liên lụy.
“Ông già, ông còn không lo nổi mình, thế mà vẫn nghĩ cho thằng đần này.”
Lâm Phong bày ra vẻ mặt đầy tàn nhẫn.
Viên Bằng cũng cười phá lên.
Trong mắt ông ta, Vạn Lâm nói những lời này đúng là chuyện nực cười.
Đúng lúc này.
Một chiếc xe lướt nhanh rồi dừng lại trước mặt họ.
Thậm chí, bởi vì phanh gấp mà còn tung bụi mù mịt.
Viên Bằng đang định chửi thì đột nhiên phát hiện biển số chiếc xe này khá quen mắt.
Đúng là xe nhà mình!
Hơn nữa, Viên Chính Quốc cùng quản gia Viên Đức nhanh chóng xuống xe.
Trên mặt họ lộ rõ vẻ lo lắng vô hạn.
“Ba, quản gia, hai người không cần phải lo cho con.”
“Đây chẳng qua là thằng đần mà thôi.”
“Con có thể tự tay dạy dỗ chúng.”
Viên Bằng nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Lúc này, Lâm Phong mặt mày kích động, cũng tươi cười nịnh nọt với Viên Đức cùng Viên Chính Quốc.
Danh Sách Chương: