Sau khi ông cụ Lý lên tiếng, xung quanh rất yên tĩnh.
Đều đang chờ câu trả lời của Diệp Đông.
Diệp Đông khẽ lắc đầu.
“Ông ơi, ý của ông, cháu hiểu.”
“Nhưng cháu không cần cổ phần đâu.”
Nghe Diệp Đông không cần cổ phần, nhất thời Lý Diệu Thần lập tức nôn nóng.
“Sao thế được…”
Các thành viên trong Lý gia chứng kiến cảnh này mà thót tim.
Tranh nhau tặng một tỷ cổ phần cho đối phương mà người ta chẳng thèm, thế mà mình còn phải lo lắng…
Đúng là quá hiếm gặp!
Diệp Đông cười nói: “Ông, thế này nhé. Sắp tới ông giúp cháu một việc, làm đại diện quay quảng cáo cho cháu! Coi như cảm ơn cháu đi.”
Lý Diệu Thần cũng đã nhận ra, Diệp Đông nói kiên quyết như vậy, chắc chắn sẽ không nhận chỗ cổ phần đó.
“Được thôi, Diệp Đông, cháu cần ông làm đại diện quảng cáo cái gì, chỉ cần gọi ông một cuộc là được!”
Đối với Lý Diệu Thần, ông cụ cũng từng quảng cáo sản phẩm cho người ta, cùng lắm chỉ đòi mấy triệu đến mấy chục triệu thôi!
Diệp Đông không cần một tỷ cổ phần, chỉ cần ông cụ đại diện quảng cáo, với ông cụ, đây chỉ là lời an ủi Diệp Đông dành cho mình để ông cụ không quá áy náy!
“Diệp Đông, tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc tối. Giờ mình qua ngồi đi!”
Lý Khải tươi cười nói.
Phải công nhận rằng, làm gia chủ đương nhiệm của Lý gia, Lý Khải làm việc thật sự rất chu toàn.
Lúc nãy, thậm chí ông ấy đã sắp xếp hết những việc cần xử lý, trong đó bao gồm việc chuẩn bị tiệc tối.
Diệp Đông đã không ăn gì suốt hai ngày hai đêm, vừa rồi còn chiến đấu một trận, đúng là đã rất đói rồi!
Mà với những người Lý gia bây giờ, Diệp Đông cũng khá đồng tình.
Diệp Đông lập tức mỉm cười gật đầu, nói: “Được ạ!”
Trong bữa tiệc tối.
“Diệp Đông, cháu thích uống rượu gì?”
Lý Khải tươi cười hỏi.
Lúc trước Diệp Đông còn nén được cơn đói bụng.
Nhưng giờ, đối mặt với một bàn đồ ăn phong phú ngon lành, Diệp Đông thật sự khó lòng kiềm chế nổi, bụng bắt đầu kêu lên ùng ục.
“Cháu uống rượu nào cũng được ạ.”
Diệp Đông cười đáp.
Ngay lập tức, một chai Nhất Túy đã được chuẩn bị sẵn.
Với Diệp Đông mà nói, tửu lượng hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau ba tuần rượu.
Diệp Đông cũng không chịu nổi cảm giác đói khát này nữa.
“Ông, bác Lý, thật lòng cháu cũng hơi đói, cháu ăn chút đồ trước đã.”
Diệp Đông nói.
“Được, được, được! Diệp Đông, ăn thịt nai này đi…”
Mấy người Lý Diệu Thần đều tươi cười đầy mặ.
Sau đó.
Mấy người Lý Diệu Thần, Lý Khải đều hơi bất ngờ đến há hốc mồm.
Chỉ vì một chuyện, thật sự Diệp Đông ăn rất rất nhiều!
Thậm chí có thể nói, Diệp Đông ăn như gió cuốn mây trôi!
Nếu bọn họ không biết Diệp Đông vốn đã là Hóa Cảnh Tông Sư, cũng không biết đã hai ngày anh không ăn cơm, chỉ sợ sẽ cho rằng Diệp Đông là quỷ đói đầu thai mất!
Sức ăn của một mình Diệp Đông có thể sánh với sức ăn của ba người trưởng thành.
“Diệp Đông, nếu cháu vẫn muốn ăn nữa thì giờ ông đi bảo nhà bếp…”
Lý Diệu Thần dò hỏi.
Diệp Đông xua tay, cười nói: “Ông, cháu ăn no rồi, không cần phiền thế đâu ạ.”
Họ lại trò chuyện sơ sơ thêm một lát.
"Diệp Đông, cũng đã muộn rồi, nếu không ngại thì cháu ở lại nhà tổ một đêm đi!”
Lý Diệu Thần ôm hy vọng nói.
Diệp Đông là một Hóa Cảnh Tông Sư, nếu có thể ngủ lại nhà mình, đúng là vinh hạnh của nhà họ.
Hơn nữa, cũng tạo thêm cơ hội cho Diệp Đông chung đụng với Lý Mỹ Na…
Đã mười giờ tối.
Diệp Đông cũng không định đi, gật đầu nói: “Được ạ!”
Lý Diệu Thần cười nói: "Mỹ Na, cháu dẫn Diệp Đông đi tìm một phòng cho cậu ấy ở lại đi! "
“Phải chọn phòng nào sạch sẽ thoải mái, ừm, tốt nhất là gần phòng cháu một tí. Lúc nào cũng có thể nghe Diệp Đông dặn dò.”
Này chỉ thiếu nước bảo ở cùng một phòng với Lý Mỹ Na thôi!
Lý Mỹ Na đưa Diệp Đông ra khỏi nhà chính.
Chẳng mấy chốc.
Họ đã đứng trước một căn phòng trông có vẻ rất cổ điển và tao nhã.
Vừa mở cửa ra, một mùi hương thanh mát xộc vào mũi.
Đồ bày biện trang trí bên trong cũng rất cổ điển thanh nhã, đúng là phòng của con gái!
Diệp Đông hơi sửng sốt, ngay sau đó lại nở một nụ cười xấu xa.
“Mỹ Na, em cho anh ngủ trong phòng của em à?”
Lý Mỹ Na đỏ mặt tía tai nói: “Vâng. Có điều, phòng này của em là phòng đôi, còn có một phòng ngủ nhỏ nữa!”
"Em ngủ trong phòng ngủ nhỏ, anh ngủ phòng ngủ lớn này đi! "
“Ờm, hai phòng ngủ có nhà tắm riêng đó. Thế, em sang phòng ngủ nhỏ trước đây…”
Với Lý Mỹ Na mà nói, phòng ngủ lớn mới là nơi cô thường nghỉ ngơi.
Nhưng giờ Diệp Đông là khách quý, đương nhiên phải cho Diệp Đông ngủ ở phòng lớn, như vậy mới bày tỏ được sự tôn trọng.
Thật ra cô ấy cũng là người trong cuộc u mê.
Nếu là người khác, e rằng dù khách có quý đến đâu, cô ấy cũng sẽ không cho người khác sử dụng trong phòng ngủ của mình.
Hơn nữa, Diệp Đông còn là một chàng trai!
Thật ra, Lý Mỹ Na đã hoàn toàn chìm đắm trong những gì Diệp Đông thể hiện!
Cô ấy không chỉ phản cảm việc Diệp Đông dùng phòng ngủ mình, còn thầm cảm thấy mừng rỡ, vui vẻ và hạnh phúc trong lòng…
Dĩ nhiên, thật ra Diệp Đông thấu tình đạt lý, cũng cảm nhận được điều này.
Lý Mỹ Na vẫn luôn căng thẳng cao độ suốt cả ngày, còn chưa từng nghỉ ngơi, cô ấy cũng thấy hơi mệt mỏi.
Nên sau khi vào phòng ngủ nhỏ, cô ấy cũng chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Cô ấy tắm xong rất nhanh.
Lý Mỹ Na quàng khăn tắm quay lại phòng ngủ, lại phát hiện ra một việc rất bi hài!
Cô ấy quên không mang áo ngủ của mình sang đây!
Hơn nữa, bỗng dưng cô ấy nhớ ra một chuyện rằng mình đã quên không chuẩn bị một bộ áo ngủ cho Diệp Đông.
Dù sao từ trước đến nay, chưa có bất kỳ ai, kể cả bạn thân của cô ấy đến ở trong phòng ngủ này!
Thế nên đến lúc đi tắm, cô ấy cũng quên mang theo áo ngủ!
Nếu như mọi khi một mình cô ấy ở trong phòng, thì đâu cần mang áo ngủ gì chứ, cứ đi thẳng tới mọi ngóc ngách trong phòng mà lấy đồ thôi…
Đương nhiên, tạm thời Lý Mỹ Na không nghĩ đến mấy việc này!
Quan trọng nhất là, cô ấy không mang áo ngủ của mình vào đây, mà cũng chẳng cầm theo áo lót…
Dù sao cũng không thể cứ thế trần truồng đi ngủ được!
Cô ấy lập tức lén lút mở cửa phòng ngủ, hé ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy có ánh đèn lóe ra từ phòng tắm bên ngoài.
“Chắc Diệp Đông cũng đang tắm… sẽ không ra nhanh đâu nhỉ… Mình quàng khăn tắm, chạy nhanh ra lấy áo ngủ với nội y chắc là kịp nhỉ…”
Trái tim nhỏ bé của Lý Mỹ Na không ngừng đập loạn nhịp.
Nghĩ đến đây, cô ấy lập tức lấy áo tắm bọc kín người, chạy nhanh ra ngoài.
Danh Sách Chương: