Tất nhiên Diệp Đông nhìn Kiều Lượng Nguyên, vẫn hơi lo lắng, sợ làm kinh động cha vợ của mình.
Nhìn lại người phụ nữ đã lớn tuổi, Diệp Đông lại nghĩ tới mẹ mình, bà cũng từng hiền lành như vậy, bà cũng từng bị người bắt nạt, nhưng bà không may mắn. Chính vì vậy ôm bệnh trong người.
Hiện tại thì sao? Anh có năng lực cũng chưa thể giúp gì cho mẹ mình.
Thực sự bất lực!
Có rất ít người biết thân phận của Diệp Đông, nếu nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Đông lúc này thì chắc chắn sẽ rùng mình!
Đây là sự bình yên trước cơn bão tố của Điện vương.
“Thằng nhãi, sao mày lại đứng đó? Rén rồi à? Muốn làm gì bọn tao sao?”
Hai tên này đi về phía Diệp Đông với vẻ mặt vô cùng hung ác.
Diệp Đông hừ lạnh nói: “Sợ? Còn phải xem bọn mày đủ bản lĩnh không.”
Gương mặt của hai tên kia cười đắc ý, trong lòng bọn họ cho rằng Diệp Đông chỉ là mạnh miệng!
Chúng còn muốn tẩn cho anh một trận để lấy uy.
Những kẻ này muốn khiến Diệp Đông trải qua cảm giác tuyệt vọng một lúc!
“Lẽ ra tao nên cho bọn mày nếm chút đau khổ...”
Diệp Đông lại nói với giọng bình tĩnh.
Hai tên đàn em, bao gồm cả Đại Mão, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung tợn.
Còn tưởng rằng Diệp Đông mạnh miệng vì sĩ diện, kết quả là anh lại dám nói muốn để họ nếm mùi đau khổ.
Hai tên kia cầm thanh thép đập mặt về phía Diệp Đông.
Dù mọi người ai cũng rất tức giận vì hành vi của Đại Mão, nhưng nhìn một màn này họ lại khiếp sợ, không dám nói ra…
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên. Lớn hơn mười lần so với những cái tát trước đó.
Sau đó thì có tiếng: Rắc! Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên vô cùng ghê rợn.
Hai tên kia trực tiếp rơi xuống cách đó vài mét. Hai tên thanh niên này xem như xong đời.
Còn gậy sắt bây giờ đã rơi vào tay của Diệp Đông!
Có vài chiếc răng dính máu cũng văng ra, vô cùng thê thảm. Cánh tay của bọn họ đã rũ xuống, rõ ràng là đã gãy rồi.
Mỗi cánh tay của họ bị đánh gãy thành vài khúc. Hai tên côn đồ vô cùng sợ hãi.
Sau một lúc, họ mới cảm nhận được cơn đaubị gãy tay, sau đó bắt đầu rên rỉ vì đau đớn. Tất cả mọi người đều ngẩng người ra, dụi mắt xác nhận xem có phải mình bị lóa mắt hay không.
Đại Mão đứng ở một bên cũng không thể nào tin vào mắt mình được nữa.
Hắn ta không ngờ Diệp Đông lại lợi hại như vậy.
Tuy nhiên, hắn ta nhanh chóng định thần lại, cảm thấy bản thân cần ra uy.
“Vài năm trước, tao giành được đai đen cấp một taekwondo...”
“Lâu rồi không đánh ai! Bây giờ tao thật sự cảm thấy ngứa tay rồi đấy. Hôm nay cứ xem như tao vận động một chút vậy!”
Đại Mão vừa nói, trong mắt hiện lên vẻ tự tin.
Người đạt được đai đen đương nhiên là kẻ có năng lực, hắn ta có thể đánh nhau với năm sáu thanh niên cường tráng cùng một lúc cũng không có vấn đề gì cả.
Trong số những người qua đường, có vài người trong nhà có con cái học Taekwondo nên cũng biết một chút về Taekwondo.
Nghe xong, bọn họ hơi lo lắng cho chàng trai trẻ trước mặt.
Diệp Đông lại cảm thấy lời đe dọa của Đại Mão không có chút lực sát thương nào, bình tĩnh nói.
“Thật ra tao không định tính toán gì đâu! Nhưng mày cứ tự kiếm chuyện đó chứ, tao cũng hết cách.”
Đại Mão nghe thấy những lời này của Diệp Đông, đôi mắt của hắn ta bùng lên lửa giận.
Sự tư tin của hắn ta bị Diệp Đông xem như trò đùa. Hắn tự nhủ sẽ không để Diệp Đông yên ổn.
“Tao nên dạy mày cách làm người rồi!” Đại Mão hét lên một tiếng, đồng thời, bắt đầu ra tay.
Nhưng hắn ta chưa kịp làm gì, một cơn gió vụt qua, ngón giữa bên tay trái của Đại Mão phát ra tiếng răng rắc.
Ngay lập tức, đầu gối của hắn ta quỵ xuống, quỳ xuống đất, tiếng phịch kia làm hắn chấn động.
Hắn ta không nhịn được mà muốn hét lên.
Đại Mãi có thể cảm nhận được rằng nếu như vừa rồi Diệp Đông dùng lực thêm một chút nữa thì đầu gối của hắn ta sẽ vỡ nát vụn.
Cái mà hắn ta gọi là cấp một đai đen, ngay cả cơ hội ra tay còn không có.
Bị phế một ngón tay! Còn phải quỳ nhục nhã.
Diệp Đông nói: “Làm theo những gì tao nói! Nếu không thì mày không chỉ bị gãy một ngón tay đâu!”
“Dập đầu xin lỗi, còn có đem tiền đến đền bù cho người ta đi! Nhanh!”
Đại Mão cảm nhận được khí tức lạnh lẽo như ma của Diệp Đông, không khác gì tu la địa ngục.
Hắn ta sợ rồi! Cảm giác bản thân đang ở trong tay tử thần vậy.
“Làm, làm, tôi làm!”
Đại Mão ngay lập tức gật đầu.
Hai tên kia thấy vậy thì cũng lập tức quỳ dậy.
Phịch! Phịch! Phịch!
Ba người họ ngay lập tức quỳ trên mặt đất. Hai tên côn đồ bị gãy tay, nên đập đầu xuống đất rất khó khăn, thậm chí còn chạm vào vết thương, vô cùng đau đớn.
Nhưng họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi! Dù sao thì đại ca của bọn họ là Đại Mão cũng đã quỳ rồi!
Tiếng đập đầu vang lên, vô cùng kinh động.
Những người kia nhìn vậy cũng cảm thấy đây là ác báo, thật đáng đời, không mấy ai thương cảm.
Bọn côn đồ đập đầu đến nổi trên trán họ đã có vết máu, nhưng họ lại không dám dừng lại.
Sau đó, Đại Mão cũng lên tiếng: “Bây giờ trên người tôi không có nhiều tiền, tôi có thể về nhà để chuẩn bị tiền sau được không?”
Giọng nói của Đại Mão khẽ run lên, trong lòng hắn ta lo sợ không thôi.
Danh Sách Chương: