Làm xong chuyện này, Dương Phóng mới cảm nhận được cảm giác mệt mỏi rã rời đánh tới.
Hắn đột nhiên ý thức được y phục trên người cũng dính vết máu nên lập tức cởi bỏ quần áo, vội vã trở về nhà, khóa cửa lại, lấy lò than thiêu hủy quần áo.
Sau khi thiêu hủy quần áo xong, hắn chợt nhìn thấy vết máu nhỏ giọt trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi lấy dụng cụ, bắt đầu xử lý ngay trong đêm.
Thời gian trôi qua khoảng hơn một giờ.
Dương Phóng cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa mọi việc, toàn thân bủn rủn.
"Chắc là sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào đi ..."
Trong lòng hắn cảm thấy bất an.
Đột nhiên nghĩ tới khối Hắc Tinh thạch mà Triệu Cương nói ra trước đó, lập tức bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong phòng.
Không bao lâu sau, Dương Phóng tìm thấy một viên tinh thể màu đen to bằng nắm tay người lớn từ trong một chiếc hộp để bên dưới gầm giường, khối này có sáu mặt, toàn thân đen nhánh, có hơi thần bí.
"Đây chính là Hắc Tinh thạch sao?"
Dương Phóng nhăn mày lại.
Nhưng cái này thì có tác dụng gì đây?
Có thể bán lấy tiền sao?
Ở trong lúc hắn đang quan sát, đột nhiên cánh tay trái của hắn nhói đau, như bị cái gì đó thiêu đốt.
Hắn vội vàng nhìn lại, đồng tử của hắn lập tức co rụt lại, quả tim hắn cũng đập lên thình thịch.
0 ngày 0 giờ 9 phút 58 giây.
57 giây.
56 giây.
. . .
"Muốn xuyên không trở về sao? Thật có thể xuyên không trở về?"
Hắn vô cùng kích động.
Cái thế giới này hắn quả thực không muốn ở lại thêm một khắc đồng hồ nào.
Trong thế giới hiện thực, hắn vốn là một thanh niên tốt tuân thủ pháp luật, ngày nào cũng ngồi ở văn phòng, sẽ không bao giờ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng bây giờ hắn xuyên qua tới nơi này, không chỉ chứa đầy nguy hiểm ở khắp mọi nơi, thậm chí còn bị buộc phải tiến hành giết người.
Đổi lại là ai thì cũng không thể nào chấp nhận được.
Dương Phóng lập tức giấu kỹ Hắc Tinh thạch một lần nữa, cả người thành thật nằm ở trên giường và bắt đầu chờ đợi thời gian trôi qua.
Từ trước cho tới nay chưa bao giờ lòng hắn lại rạo rực đến thế.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút.
Đột nhiên, cảm giác hôn mê kịch liệt lại ập đến, khiến mí mắt hắn truyền tới từng đợt nặng trĩu, thân thể như chìm vào vực sâu không đáy, xoay tròn nhanh chóng.
Không biết trải qua bao lâu, loại cảm giác xoay tròn này mới bắt đầu dần dần biến mất.
Trước mắt của hắn lại khôi phục ánh sáng một lần nữa.
Xoát!
Hai mắt Dương Phóng lại mở ra, tỏ vẻ ngạc nhiên và đột nhiên đứng dậy khỏi giường.
Vẫn là nhà của mình!
Chính xác mà nói, đó là ngôi nhà của kiếp trước.
Thật xuyên không trở về.
Bóng đèn, giường, áo sơ mi trắng, bên hông còn dắt theo con dao gọt hoa quả và dao làm bếp.
Mọi thứ đều giống y như đúc trước đó.
Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra xem thời gian.
Chỉ thấy thời gian bây giờ vừa đúng là tám giờ lẻ năm phút tối.
Ngày thì vẫn là cùng một ngày, ngày 12 tháng 8.
Năm cũng không thay đổi.
"Chỉ trôi qua một giờ?"
Dương Phóng đã bị sốc và quả thực có loại cảm giác như mình không thể nào tin được.
Hắn ở trong cái thế giới kia được khoảng ba ngày, kết quả trong hiện thực lại chỉ đi qua có một giờ.
Hắn vội vàng nhìn về phía cổ tay của mình một lần nữa.
Chỗ cổ tay vẫn giống như trước đó, làn da hoàn chỉnh không có bất kỳ chữ viết nào.
Mọi chuyện trước đó giống như là một giấc mộng.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc trong đầu hắn truyền tới một cỗ thông tin, để hắn ý thức được đây không phải là nằm mơ.
"Tật Phong Thập Tam kiếm. . ."
Dương Phóng thì thào trong mồm.
Trong đầu của hắn tràn ngập rất nhiều thông tin liên quan về Tật Phong Thập Tam kiếm.
Điều này cho thấy rằng, tất cả những gì đã trải qua trước đó đều là thật.
"Khoan đã, vậy bảng điều khiển của ta thì sao? Sau khi xuyên không về tới đây, bảng điều khiển của ta có còn ở đó không?"
Dương Phóng thử tiến hành gọi.
Nhưng trước mắt lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Lông mày của hắn nhíu chặt lại.
Bảng điều khiển đã không xuất hiện.
Hắn đột nhiên đứng dậy, rút dao gọt hoa quả ra, tu luyện Tật Phong Thập Tam kiếm luôn ở trong phòng khách, nhưng là sau khi luyện một lần thì cũng tương tự không có bất kỳ phản ứng nào.
"Sau khi trở lại hiện thực, không chỉ bảng điều khiển là vô dụng, mà độ thành thạo dường như cũng không tăng lên."
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Còn nội công thì sao?"
Hắn ta ngay lập tức ngồi khoanh chân trên mặt đất và bắt đầu tu luyện Dương Viêm quyết.
Đáng tiếc ngồi tới tận hơn hai tiếng đồng hồ, trên người vẫn không có chút cảm giác nào.
"Nội công càng là không có bất kỳ phản ứng nào."
Dương Phóng cau mày.
Một nỗi lo lắng sâu sắc lại xuất hiện trong lòng của hắn.
Vì đã có thể xuyên không trở về thì như vậy về sau chắc chắn còn có thể xuyên không quay lại lần nữa.
Nên suy nghĩ biện pháp gì để ngăn cản chính mình quay lại?
"Dựa theo những lời mà Trịnh Phương Hoa nói trước đó, dường như chỉ cần mình không ngủ thì dường như có thể kéo dài thêm?"
Hắn lẩm bẩm một mình.
Thế nhưng là một ngày, hai ngày không ngủ còn có thể chống đỡ được, vậy nếu như ba ngày, bốn ngày không ngủ thì sao đây?
Cho nên chỉ dựa vào việc không ngủ là căn bản không thể được.
Hơn nữa ở bên kia hắn đã mất ngủ rồi, nếu ở chỗ này ngủ ít đi nữa thì nhất định sẽ chịu không nổi.
Đột nhiên, hắn đi tới trước bàn máy vi tính, bật máy tính lên, bắt đầu tra cứu cụm từ 'xuyên không'.
Kết quả sau khi tra cứu, trực tiếp xuất hiện vô số tin tức, tất cả đều là các loại tiểu thuyết xuyên không.
Dương Phóng nhíu mày, lại thay đổi câu từ nhập vào tra cứu, 'Thật có người có thể xuyên không qua thế giới khác không?'
P/S: Ta thích nào ... chương 4