Biểu cảm của các cu li (thợ thuyền) đột nhiên thay đổi, da đầu của họ trở nên tê dại.
Chẳng mấy chốc, vị trưởng lão này bắt đầu để cho người ta phát tiền.
Mỗi người đều tới lấy một phần của chính mình.
"Trưởng lão, tiểu nhân có câu nói này không biết có nên nói hay không?"
Đột nhiên, Dương Phóng ở trong đám người nhịn không được mà mở miệng nói.
Vị trưởng lão kia lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Phóng, mở miệng nói, "Nói đi!"
Dương Phóng tiếp tục mở miệng nói, "Mặc dù để cho chúng ta đứng ra làm mồi nhử, thế nhưng là ngươi có thể trang bị cho chúng ta binh khí hay không, như vậy nếu như thực sự gặp phải Tà Linh thì chúng ta có lẽ cũng có thể ngăn cản một chút, không bị chết một cách vô thanh vô tức, ta tin tưởng chỉ cần chúng ta có thể ngăn cản được dù chỉ là một hơi thì các vị trưởng lão cũng có thể lập tức chạy tới, từ đó mà hạ gục con Tà Linh kia. "
Vị trưởng lão kia nhướng mày, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ bang chủ nhà mình.
Bang chủ Ngụy Thiên Long lạnh lùng nói, "Lấy đao kiếm ra cho bọn họ!"
"Vâng, bang chủ!"
Trình quản sự song quyền ôm một cái rồi đáp lời.
Hắn quay người rời đi, ánh mắt hắn lại theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ của Dương Phóng.
Không bao lâu sau, hai cái rương vũ khí lớn được chở tới.
Đông đảo cu li (Thợ thuyền) vội vàng nhanh chóng cầm lấy vũ khí thích hợp với bản thân mình.
Dương Phóng đảo mắt một cái từ bên trong đống vũ khí lấy ra một thanh trường kiếm sắc bén, thanh kiếm này dài khoảng chừng một mét hai, mũi nhọn sắc bén, xem chất lượng dường như còn tốt hơn so với thanh kiếm mà mình bỏ một lượng bạc ra để mua.
Bang chủ Ngụy Thiên Long nhìn mọi người một cái, sau đó dẫn theo một đám trưởng lão rời khỏi nơi này.
Trình quản sự thì phân phó một đám cu li (Thợ thuyền), vận chuyển nhanh chóng đồ ăn từ thuyền nhỏ đi lên, sau đó thì cũng bắt đầu rời khỏi nơi này.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua.
Sau đó mọi người bắt đầu ăn uống.
Đảo mắt một cái lại một ngày trôi qua.
Dương Phóng tu luyện một ngày vẫn chưa thể trở về với hiện thực.
Hắn thở dài trong lòng, trở nên căng thẳng một lần nữa.
Ở loại tình huống này xem như trở về với hiện thực thì đoán chừng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Dù sao hắn tu luyện ở trong hiện thực là không cách nào đưa tới thế giới này, hơn nữa vật phẩm trong hiện thực cũng như vậy đều không cách nào mang tới nơi đây.
Dương Phóng nhìn thoáng qua bảng thông tin một lần nữa.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/34 tuổi.
Tu vi: Nhất phẩm (30/60).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết tinh thông (171/300).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh kiếm tinh thông (315/500).
Tư chất: Tư chất người bình thường (5/15).
. . .
"Không có bất ngờ gì xảy ra, Vô Ảnh kiếm vào đêm nay chắc là có thể đột phá tới cảnh giới tiếp theo."
Dương Phóng thầm nghĩ như vậy.
Trong mấy ngày nay hắn không ngừng tìm tòi, đã biết rõ một số chức năng ẩn tàng của bảng thông tin.
Không cần biết là tâm pháp hay là võ kỹ, chỉ cần tăng lên một cái cảnh giới là đều có thể để cho tư chất cũng theo đó mà nâng cao lên một chút, các công pháp các càng được nâng cao.
Thì tư chất tăng lên càng nhanh.
Ngược lại, khi tư chất được tăng lên, tốc độ tu luyện công pháp cũng theo đó mà tăng lên.
Cũng có thể ví dụ như thế này, lấy tư chất hiện tại của hắn đi tu luyện Dương Viêm quyết, một đêm là có thể để cho Dương Viêm quyết sinh ra 10 điểm kinh nghiệm.
Mà trước đó vẫn luôn là 6 điểm kinh nghiệm.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Những ngôi sao ẩn lui.
Dương Phóng nhìn xuyên thấu qua khe hở trên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài một lần nữa.
Cái nhìn này làm trong lòng hắn lập tức không thể không ngưng trọng lại.
Bên ngoài chẳng biết đã có sương mù nổi lên từ lúc nào, nhìn trông có vẻ hoang vắng, nhìn xuyên qua màn sương trắng lờ mờ mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đuốc sáng ngời từ những con thuyền lớn cách đó hơn mười mét tỏa ra.
"Trời đang có sương mù."
Trong lòng Dương Phóng cảm thấy bất an.
Hắn lo lắng loại Tà Linh kia rất có thể nhân lúc trời đang có sương mù mà hành động một lần nữa, bởi vậy mà không dám tiếp tục tu luyện kiếp pháp, hắn lập tức dựa vào góc tường, yên lặng tu luyện Dương Viêm quyết.
Trong lúc bất tri bất giác, thời gian lại trôi qua mấy giờ.
Dương Phóng đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong tu luyện, nhịn không được lại nhìn thoáng qua về phía bên ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy sương mù phía bên ngoài càng lúc càng trở nên dày đặc, chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn che lại toàn bộ mặt sông, mà ngay cả những bó được cùng với những trưởng lão ở trên những chiếc thuyền lớn bên kia cũng không nhìn thấy.
Sương mù dày đặc, áp lực khác thường, có loại cảm giác quỷ dị không cách nào miêu tả.
Điều kỳ lạ hơn nữa là cả con thuyền dường như hoàn toàn im lặng trở lại.
Vào lúc này, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy được, tất cả tiếng ngáy, tiếng càu nhàu và ồn ào đều biến mất.
Thật giống như đột nhiên đặt mình vào bên trong một cái vực thẳm vô cùng yên tĩnh vậy.
"Tà Linh kia ... lại tới rồi?"
Dương Phóng giật mình trong lòng, sinh ra một cỗ cảm giác khẩn trương, nắm thật chặt lấy trường kiếm trong tay.
Sương mù dày đặc như thế này, vì sao những trưởng lão kia không tới xem xét?
Ở vào thời điểm Dương Phóng đang âm thầm lo lắng trong lòng, trong hành lang bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân kỳ lạ.
Lạch cạch, lạch cạch. . .
Tiếng động rất nhỏ, giống như là đang có người đi lại vậy.
Không chỉ có như thế, càng là có một loại mùi hôi thối như rong biển thối không thể nào miêu tả rõ được đột nhiên phả tới, rất chi là rõ ràng, phả vào bên trong phòng dọc theo khe cửa và cửa sổ gian phòng.
P/S: Ta thích nào ... chương 5