Ngay vào lúc hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ, xung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào truyền tới.
Nhưng cảm giác lạnh đến dựng tóc gáy của hắn vẫn còn chưa biến mất, nó cực kỳ rõ ràng.
Thật giống như có một cái bóng ma không thể nào miêu tả nổi đang bao phủ xuống, bao phủ cả con thuyền lớn này, khiến cho Dương Phóng cảm thấy khó thở nhưng hắn lại nhìn không ra bóng ma đó nó là cái thứ gì.
Hắn lại nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ba chiếc thuyền lớn cách đó không xa một lần nữa.
Chỉ thấy bang chủ và các trưởng lão ở trên thuyền lớn, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước đó, đều bất động, đều lạnh lùng nhìn về phía bên này.
Trong lòng Dương Phóng quay cuồng, ở sau khi do dự được một lát thì không còn dám tạo ra động tĩnh lớn mà là yên lặng tu luyện Dương Viêm quyết.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trình quản sự lại đi trên một chiếc thuyền nhanh và mang thức ăn đến cho mọi người.
Nhưng vào lúc này, trên boong tàu đột nhiên truyền đến tiếng hô hoán.
"Xảy ra chuyện rồi, có người chết rồi!"
"Mọi người tới đây mau, có người chết!"
Toàn bộ boong tàu trở nên hỗn loạn, rất nhiều cu li (thợ thuyền) phát ra tiếng hô hào kêu to.
Không chỉ có Trình quản sự, mà ngay cả bang chủ Tam Hà bang và một đám trưởng lão cách đó không xa, thần sắc của tất cả đều thay đổi, không dám tin vào tai, ngay sau đó thân thể lập tức nhảy lên, nhanh chóng lao tới hạ vào trên boong tàu bên này.
Tối hôm qua bọn họ không ngủ cả một đêm, một mực tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền lớn bên này, kết quả vậy mà vẫn còn có người chết rồi?
Dương Phóng ở bên trong gian phòng của mình cũng giật nảy cả mình, vội vàng xông ra khỏi gian phòng chạy lên trên tàu.
"Chết rồi, có tới mười mấy người tất cả đều đã chết rồi, có Tà Linh a!"
Một tên cu li nói với vẻ mặt tái mét, hắn vô cùng hoảng sợ, lảo đảo kinh hãi bỏ chạy ra ngoài.
"Cút mau!"
Một tên trưởng lão một tay ném tên cu li (thợ thuyền) này đi, đá nửa cửa một gian phòng, nhìn hướng vào bên trong.
Chỉ thấy trong gian phòng này có hai cỗ thi thể, thân thể đều khô quắt lại, không nhúc nhích, hai mắt thì trợn ngược, trên người thì tràn đầy một cỗ khí tức hôi thối nhàn nhạt, thật giống như đã chết rất nhiều ngày vậy.
Tất cả những trưởng lão khác đều tiến về những gian phòng còn lại.
Cửa của từng gian phòng đều được đá mạnh tới vỡ nát, liên tục phát hiện mười mấy bộ thi thể.
Đều không ngoại lệ, đều là cái kiểu thân thể khô quắt trông vô cùng ghê tởm, nằm yên ở trong phòng không nhúc nhích, trên người đều bốc ra mùi hôi thối như rong biển thối rữa.
"Là Tà Linh, đây chắc chắn là do Tà Linh làm ra a!"
Đột nhiên, một tên cu li (thợ thuyền) hoảng sợ mà kêu lên.
Những tên cu li may mắn còn sống sót, tất cả đều run lẩy bà lẩy bẩy, cũng kêu to theo.
"Tam Hà bang các ngươi đang bắt chúng ta ra làm mồi nhử!"
"Không làm, chúng ta không làm nữa!"
"Nhanh trốn a, đi về nhà thôi a!"
Lập tức bắt đầu có người nhảy xuống thuyền để chạy trốn, phát ra tiếng tủm tủm khi rơi xuống nước.
Trình quản sự biến sắc, lập tức nhún người nhảy lên, chộp về phía mấy người nhảy khỏi thuyền, dùng tay to chụp tới, vớt những người nhảy rơi xuống nước lên, toàn bộ ném lên phía trên boong tàu, sau đó bản thân hắn ở giữa không trung, dùng sức nhảy lên trên một lần nữa sau đó hạ xuống trên boong tàu một cách vững vàng.
"Đủ rồi, không được ồn ào!"
Trình quản sự mở miệng quát ra một tiếng chói tai.
Đông đảo cu li (thợ thuyền) bị chấn nhiếp dưới dâm uy của Trình quản sự, vẻ mặt đều tái mét, lập tức không dám kêu la gì nữa.
Dương Phóng ở trong đám người cũng đang nắm chặt lấy nắm đấm.
Đáng chết, quả nhiên là có Tà Linh!
Tam Hà bang đang dùng bọn họ tới để dụ Tà Linh!
Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang lộ ra vẻ mặt âm trầm, đi qua đi lại trong khoang thuyền, tận mắt nhìn thấy từng cỗ thi thể, rồi nói: "Xem ra thực lực của con Tà Linh này còn mạnh hơn trong sự tưởng tượng của chúng ta."
"Bang chủ, làm sao bây giờ? Còn muốn thủ ở đây nữa không?"
Một tên trưởng lão hỏi.
"Tiếp tục thủ, nếu không bắt được nó thì tuyệt không thể trở về!"
Ngụy Thiên Long âm trầm nói.
Một đám trưởng lão đều dùng sức để gật đầu và đi về phía boong tàu một lần nữa.
...
Ở trên boong tàu rộng lớn.
Một trưởng lão nhìn vào những cu li (thợ thuyền) còn lại, mở miệng hét lên, "Mọi người, đối với những người chết thảm vào tối hôm qua, Tam Hà bang chúng ta tự nhiên sẽ cho các ngươi một lời giải thích, mỗi một người chết đi đều có thể nhận được hai lượng bạc làm trợ cấp, những người không chết thì mỗi người được một lượng bạc, bây giờ lập tức phát vào trong tay các ngươi, các ngươi yên tâm, Tà Linh ở chỗ này, Tam Hà bang chúng ta đã phát hiện manh mối, tuyệt sẽ không để cho các ngươi phải tiếp tục hy sinh."
Hắn phất tay một cái, cách đó không xa có một chiếc thuyền nhanh chóng lướt tới, mang theo một cái rương bạc lớn.
Có hơn mười tên đệ tử Tam Hà bang chịu trách nhiệm hộ tống.
Một rương bạc lớn chẳng mấy chốc được nhấc đi lên.
Khi nắp rương được mở ra, đám đông đang hoảng loạn bỗng trở nên hít thở dồn dập.
Mỗi người đều dồn ánh mắt nhìn chằm chặp vào những viên bạc trắng bóng.
"Tiền trợ cấp cho người chết tạm thời do bằng hữu của người chết hoặc người thân nhận lấy giúp, tuy nhiên các ngươi phải nhớ, bất cứ ai lấy số tiền này đều không được phép lén lút chạy trốn, nếu như ai dám lén lút chạy trốn thì đừng có trách Tam Hà bang ta không nể tình, tên tuổi, địa chỉ nhà của các ngươi, Tam Hà bang chúng ta thế nhưng là đều ghi chép lại tất cả."
Vị trưởng lão này nói với giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, một đôi mắt quét mắt nhìn về phía mọi người.
P/S: Ta thích nào ... chương 4