Mục lục
Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dương Phóng, ngươi không sao chứ?"

Vương Hải bị dọa đến giọng nói phát run, toàn thân đều không lấy nổi sức.

"Đau, đau quá. . ."

Sắc mặt Dương Phóng trắng bệch, giả bộ vô cùng suy yếu.

Trong lòng của hắn âm thầm nghiêm túc đánh giá lấy thực lực của Trình quản sự.

Lực lượng của tên Trình quản sự này mạnh hơn nhiều lần so với chính mình.

Tối thiểu nhất là Nhị phẩm, thậm chí là Tam phẩm!

Trên người hắn bị quất vào hai roi, máu me đầm đìa, xuất hiện hai vết hằn thô to.

Tuy nhiên hôm nay không bị phát hiện ra thì đã là phúc trong họa rồi.

Cửa ải này hôm nay xem như đã qua.

Nếu sau này hắn muốn thay đổi công việc là có thể quang minh chính đại, sẽ không gây ra quá nhiều nghi ngờ.

Bởi vì bị đánh cho một trận mà đổi việc, cái này hợp tình hợp lý, dù sao ai cũng không muốn thường xuyên bị đánh ở chỗ này.

"Ngươi ... ngươi còn có thể làm việc được không? Hay là ngươi đi về nghỉ ngơi đi?"

Vương Hải run rẩy nói.

"Được rồi, ta chỉ có thể trở về nghỉ ngơi."

Dương Phóng khó nhọc nói.

"Vậy ... vậy tự ngươi từ từ mà đi trở về đi."

Vương Hải nói.

"Được!"

Dương Phóng tập tễnh đi hướng về nơi xa.

Trong gian nhà gỗ nhỏ.

Hai mắt lão giả áo xanh nheo lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào giờ phút này.

Một lát sau, hắn lại thu hồi ánh mắt lại, trở về trong gian nhà gỗ.

Những người khác sau khi bị ăn roi thì trên cơ bản đều trở về nghỉ ngơi.

Trình quản sự với ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mọi người làm việc.

. . .

Nơi xa.

Trong suốt đoạn đường đi qua, trong đầu Dương Phóng vẫn suy nghĩ không ngừng.

Thực lực!

Sống trong một thế giới áp lực như thế này thì thực lực của hắn bây giờ còn quá thấp.

Dương Phóng lại nhìn về phía bảng điều khiển một lần nữa.

Họ và tên: Dương Phóng.

Tuổi thọ: 21/33 tuổi.

Tu vi: Nhất phẩm (10/60).

Tâm pháp: Dương Viêm quyết tinh thông (30/300).

Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300).

Tư chất: Tư chất người bình thường (1/15).

. . .

Không còn Dưỡng Khí đan, tiến độ của Dương Viêm quyết của hắn bây giờ một ngày mới chỉ có thể luyện ra được 6 điểm.

Suy cho cùng vẫn là đẳng cấp của Dương Viêm quyết quá thấp.

Hắn suy nghĩ trong lòng, vội vàng trở về trong nhà, nhanh chóng thay quần áo dính đầy máu trên người, xử lý một chút miệng vết thương, sau đó thì bắt đầu kiểm kê tài sản hiện tại mình có.

Tổng cộng có 7 lượng bạc, 1030 văn tiền.

Dương Phóng lập tức cất những bạc này vào trong người, lại mang theo 1000 văn tiền, đội mũ rộng vành lên, nhấc thanh kiếm rỉ sét của mình lên, đi về phía trong chợ.

Không bao lâu sau.

Dương Phóng đã xuất hiện trước một cửa hàng lớn.

"Dưỡng Khí đan là sáu lượng bạc một bình?"

Dương Phóng ngạc nhiên hỏi.

"Không sai, một bình tám viên, có muốn hay không?"

Chưởng quỹ hỏi.

Dương Phóng thay đổi sắc mặt, âm thầm cắn răng.

Vãi cơm, nếu mua từ chỗ của Giang Nam Khách mà nói thì là tám vạn đồng, tổng cộng là tám lượng bạc.

Kết quả cửa hàng ở thế giới này chỉ bán ra với giá sáu lượng bạc.

Giang Nam Khách kia thế mà còn ăn hoa hồng?

"Đồ chó hoang, rõ ràng nói người của Lam tinh sẽ không hố người của Lam tinh a ..."

Dương Phóng thầm mắng trong lòng.

Ăn hoa hồng thì ăn thôi còn ăn tới nhiều như vậy.

Uổng công hắn ngay từ đầu còn coi Giang Nam Khách xem như đồng hương, cho rằng đối phương là thật tâm giúp đỡ chính mình ...

"Chưởng quỹ, có tâm pháp không?"

Dương Phóng tiếp tục hỏi.

"Có, ngươi muốn giá bao nhiêu?"

Chưởng quỹ hỏi.

"Ngạch, có những giá nào, giá cả loại trung là bao nhiêu bạc?"

Dương Phóng hỏi.

"Giá loại trung thì cần mười lăm lượng bạc, tốt hơn một chút thì ở vào khoảng bốn mươi lượng."

Chưởng quỹ nói.

Khóe miệng Dương Phóng giật giật.

"Vậy rẻ hơn một chút thì sao?"

"Rẻ như thế nào cũng là mười lượng bạc, đây đã là rẻ nhất, ngươi có muốn hay không? Tiền nào của nấy, càng đắt thì hiệu quả tu luyện càng tốt, bí tịch ở chỗ ta thế nhưng là khác với hàng bày ở vỉa hè, những hàng ở vỉa hè kia, mười bản cũng kém hơn so với bản ở chỗ ta."

Chưởng quỹ mở miệng nói.

Dương Phóng im lặng một lúc.

Trên người hắn bây giờ tổng cộng cũng chỉ mới có tám lượng.

"Trước tiên cho ta một bình Dưỡng Khí đan đi!"

Dương Phóng mở miệng.

Ba!

"Sáu lượng!"

Chưởng quỹ đặt một bình sứ nhỏ lên bàn.

Dương Phóng từ trong ngực lặng lẽ móc ra sáu lượng bạc vụn đặt ở trên quầy rồi cần lấy bình Dướng Khí đan kia cất vào trong người.

"Đúng rồi, kiếm thì bán như thế nào?"

"Muốn tốt một chút hay là hơi kém một chút, tốt một chút thì hai mươi lượng bạc một thanh, bình thường thì ba lượng bạc, kém thì một lượng bạc!"

"Cho một thanh kém đi!"

Dương Phóng mở miệng nói.

Ba!

Một thanh kiếm dài được bọc trong bao kiếm màu đen được chưởng quỹ đặt trên quầy.

Dương Phóng lấy một lượng bạc cuối cùng trong ngực, giao cho chưởng quỹ, sau đó thì cầm lấy trường kiếm, nhẹ nhàng rút ra, thấy được sự lập lòe của sắc bén, phong mang bức người.

Tuy rằng trên chất lượng là kém, nhưng nhìn vẫn vô cùng sắc bén.

Tối thiểu với ánh mắt của hắn bây giờ thì nhìn không ra có cái gì không tốt.

Dương Phóng thu hồi trường kiếm, quay người rời đi.

Nội tâm của hắn âm thầm nghiêm túc.

Ở cái thế giới này, không có tiền thật đúng là nửa bước khó đi.

"Không, trong thế giới này không có tiền, nhưng có tiền trong thế giới thực là được."

Nhưng chỗ mấu chốt là, hắn ở thế giới hiện thực cũng không có tiền.

Dương Phóng đang muốn trở về, đột nhiên nhìn thoáng qua một công trình kiến trúc to lớn ở đằng xa.

Vạn Phúc thương hội!

Hắn âm thầm suy nghĩ, cắn răng một cái vẫn là đi hướng về phía Vạn Phúc thương hội.

"Ta tìm thiếu gia của các ngươi!"

Dương Phóng mở miệng.

P/S: Ta thích nào ... chương 6

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK