Cao nhân của Tam Hà bang sao?
Trong lòng Dương Phóng âm thầm hâm mộ.
Có điều hắn không thể không toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Con Tà Linh kia đã đến gần hắn ta hai lần liên tục.
Hắn có thể tránh thoát được hai lần này nhưng có thể tránh thoát được lần thứ ba sao?
Nhìn vào đống chất lỏng màu đen bày ra ở trên mặt đất kia, theo bản năng, trong đầu Dương Phóng toát ra một cái ý nghĩ.
Đó chính là 'Chuyển nhà?'
Nhưng chẳng được mấy chốc thì hắn lại lắc đầu liên tục.
Xem như chuyển nhà thì có thể chuyển đi tới nơi nào?
Hắn thuộc dạng dân nghèo, chỉ có cái nhà này để ở, xem như đi thuê phòng thì cũng không có đủ tiền để mà thuê, trừ khi ngủ ở ngoài đường.
Dương Phóng quay trở về nhà của mình, sau khi rửa mặt xong lại tiến về phía bến tàu một lần nữa.
"Các ngươi tìm ta vay tiền sao?"
Vừa mới đi tới bến tàu, Dương Phóng đã hồ nghi nhìn ba người đàn ông đứng trước mặt mình.
"Đúng vậy, hy vọng Dương Phóng huynh đệ có thể giúp đỡ, nhiều ít gì thì cũng cho chúng ta một chút."
Người đàn ông cầm đầu cười đùa, bàn tay vỗ nhẹ nhàng vào trên người Dương Phóng.
Dương Phóng không biết phải nói cái gì trong một lúc.
Trên người của ta cộng lại cũng chưa đủ ba mươi văn tiền, các ngươi làm sao lại tốt dám hỏi ta chuyện vay tiền?
Hắn đánh giá ba người trước mắt, chẳng mấy chốc trong đầu đã xuất hiện ấn tượng.
Người cầm đầu tên là Triệu Cương, dường như là một tên nổi danh khó chơi ở bến tàu này, ca ca của hắn là Triệu Hổ, giống như là một tên tiểu đầu mục ở tại bến tàu này, phần lớn trong những kẻ làm cu li thì không có ai dám trêu chọc hắn, hắn cần gì phải tới tìm mình để vay tiền?
"Ta thì không có tiền, một ngày ta chỉ kiếm được có 10 văn tiền, ăn uống trong một ngày phải mất 12 văn tiền, lấy đâu ra mà còn tiền thừa?"
Dương Phóng lắc đầu liên tục.
"Ai, Dương Phóng huynh đệ khiêm tốn rồi, có người nào mà không biết ngươi có tiền?"
Triệu Cương nở ra nụ cười tươi, nói nhỏ, "Chuyện thuyền của Mông Phương thương hội bị lật lần trước, hàng hóa bị đổ ra, nghe nói Dương Phóng huynh đệ ở trong lần đó cũng đi tới, còn nhặt được không ít thứ có giá trị, chẳng lẽ những thứ đó còn chưa có đổi thành tiền sao?"
"Mông Phương thương hội? Lật thuyền?"
Dương Phóng một mặt u mê không hiểu.
Phần ký ức này của hắn ngược lại đúng là rất thiếu thốn.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ cẩn thận, hình như chủ nhân cũ của thân thể này đã mò ra được thứ gì đó từ trong sông, đen kịt như mực, cũng không biết là thứ gì.
"Không có tiền, ta thật không có tiền."
Dương Phóng lắc đầu liên tục.
"Đậu xanh rau muống, rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phát có phải không? Nhìn cái dạng này của ngươi, không muốn cho mượn thì cứ việc nói thẳng ra đi!"
Một người đàn ông ở bên cạnh lập tức chửi ầm lên, không khách khí một chút nào.
"Ngươi!"
Dương Phóng đã rất tức giận.
Nhưng vừa nhìn thấy bên đối phương có ba người thì vẫn là cắn răng một cái, lựa chọn nhẫn nhịn, xoay người tiếp tục làm công việc của mình.
"Cái thứ nhà ngươi, xứng đáng được làm cu li cả đời!"
Người đàn ông kia vẫn hùng hùng hổ hổ.
Triệu Cương kẻ cầm đầu lại sờ lên cái cằm, như có điều suy nghĩ.
Dương Phóng chưa có bán thứ kia đi sao?
Điều đó có nghĩa là thứ đó chắc chắn vẫn còn ở trong nhà của hắn.
"Tối nay đi tới nhà của hắn, hử?"
Triệu Cương ra hiệu một với hai người bên cạnh.
Ánh mắt hai người kia lóe lên, lập tức hiểu và gật đầu.
. . .
Cả một ngày làm việc vất vả lại kết thúc.
Sau khi Dương Phóng hoàn thành công việc ngày hôm nay, hắn đi dạo một vòng quanh chợ với ý đồ để nhìn xem có thứ võ kỹ nào lợi hại có thể mua sắm được không, kết quả vượt quá sự dự liệu của hắn, nơi này quả thực bán ra không ít võ kỹ, có đủ các loại, nhưng giá cả tất cả lại đều vô cùng đắt đỏ.
Một loại võ kỹ rẻ nhất cũng cần tới một lượng bạc trở lên.
Trong lòng hắn cảm thấy bất lực, chỉ biết thở dài.
"Tin tức tốt, tin tức tốt, Tà Linh đã được giải quyết vào tối ngày hôm qua."
Đột nhiên, đám đông phía trước sôi trào, truyền tới một cái tin tức.
Sắc mặt của tất cả những người khác đều trở nên vui mừng.
"Thật được giải quyết rồi sao?"
"Cao nhân của Tam Hà bang quả nhiên lợi hại?"
"Nói như vậy thì sau này sẽ không có án mạng nữa?"
. . .
Dương Phóng cũng tỏ ra vui mừng.
Hắn đặc biệt mua ba cái bánh nướng ở chợ để ăn mừng một chút, sau đó thì vội vàng trở về trong nhà.
Sau khi ăn bánh nướng xong, hắn cầm thanh kiếm sắt rỉ sét lên và luyện tập trong phòng một lần nữa.
Tà Linh đã được giải quyết, như vậy hắn càng phải nhân cơ hội này đề cao thực lực lên, nhỡ đâu còn có Tà Linh khác nữa thì sao?
Trong lúc bất tri bất giác, hai giờ trôi qua.
Khi có những âm thanh răng rắc phát ra từ bên trong cơ thể của hắn, cuối cùng, thân thể của hắn dừng lại và thở ra một hơi dài.
Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (1/300).
Không chỉ có như thế, liên đới lấy tư chất cũng từ hỏng bét cực độ (1/5) biến thành (3/5).
"Tư chất đây là ... tăng lên?"
Hai mắt Dương Phóng chớp động, cảm thấy có chút là lạ.
Hắn hoạt động nhẹ nhàng trong phòng một chút, cảm nhận được toàn thân càng trở nên nhẹ nhàng hơn, năng lực phản ứng của bản thân, tốc độ của thân thể dường như tăng lên toàn diện, đặc biệt là sự hiểu biết về kỹ xảo chiến đấu đã đạt tới một trình độ hoàn toàn mới.
"Ừm?"
Đột nhiên, mí mắt Dương Phóng run lên, hắn nghe thấy được có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới từ ngoài cửa.
Tim đập thình thịch, hắn nín thở, lập tức thổi tắt ngọn đèn dầu, núp mình vào trong góc, cầm chắc trường kiếm.
Có người?
. . .
P/S: Ta thích nào ... chương 2