Màn đêm đen nhánh.
Ba bóng người lén lén lút lút tiếp cận về phía Dương Phóng từ góc tường phía xa.
Giờ phút này đang là quá nửa đêm.
Ba người Triệu Cương vô cùng can đảm, cộng thêm cao thủ Tam Hà bang đã giết chết một con Tà Linh vào tối ngày hôm qua, cho nên ba người mới bí quá hóa liều, mò mẫm tiến về nơi ở của Dương Phóng.
"Cương ca, tắt đèn rồi, người chắc hẳn cũng đã ngủ."
Giọng thì thầm của một người đàn ông vang lên.
"Lấy thuốc mê ra."
Triệu Cương nói nhỏ.
Một người đàn ông ở bên cạnh lập tức lấy ra một cái ống màu đen từ trong ngực và đưa cho Triệu Cương.
Triệu Cương thì thấm ướt ngón tay, nhẹ nhàng phá vỡ giấy dán cửa sổ, nhét vật thể hình ống vào trong phòng Dương Phóng rồi dùng sức mà thổi mạnh vào.
Dương Phóng thầm giật mình, vội vàng bịt mũi và miệng của mình lại.
Thuốc mê?
Ngoài là ... Triệu Cương?
Tiếng nói chuyện ở bên ngoài cửa, hắn gần như có thể nghe được rõ ràng.
Ba cái tên này muốn hại mình?
Hắn cầm trường kiếm thật chắc, vừa giận vừa sợ.
Sau khi lẳng lặng chờ đợi một lúc sau thì ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Triệu Cương: “Chắc là đã được rồi, cạy cửa ra đi!”
Một người đàn ông rút rao găm ra, nhẹ nhàng cắm vào khe cửa, bắt đầu gẩy chốt cửa lên, từ từ gảy chốt cửa hơi nghiêng sang một bên.
"Xong rồi!"
Trong mắt người đàn ông kia lóe lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ba người đều nín thở, dùng sức phẩy phẩy mùi thuốc nồng đậm trước mặt, trong tay cầm dao găm, nhanh chóng đi về phía hướng cái giường bên kia, giống như thể muốn đâm chết Dương Phóng ở trên giường vậy.
Nhưng đúng vào lúc này!
Dương Phóng một mực trốn ở trong góc nhà đột nhiên hành động.
Thanh trường kiếm trong tay thật giống như đột nhiên có được sinh mạng vậy, kiếm đi theo bên người nhanh như chớp giật.
Phốc! Phốc!
Máu bắn tứ tung, mũi kiếm được mài sắc bén đến sáng bóng như sương tuyết nhanh chóng xẹt qua thân thể hai gã đàn ông to lớn, khiến cho bọn họ kêu lên thống thiết, chẳng mấy chốc thì im bặt mà dừng.
Chỉ còn lại Triệu Cương biến sắc tái người, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại, quả thực không thể nào tin được.
"Cái gì. . ."
Ngay khi hắn vừa định mở miệng, thế kiếm của Dương Phóng đã nhanh chóng tấn công tới một cách điên cuồng.
Tật Phong Thập Tam kiếm!
Mặc dù chỉ là đường kiếm pháp thông thường nhất, nhưng được hắn dùng toàn lực để mà thi triển ra thì vẫn giống như gió táp mưa rào.
Thêm vào đó là đêm đen, ánh sao tản mạn, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo, Triệu Cương vào lúc này có thể nói là kinh hãi đến cực điểm, hơn nữa ở trên phương diện võ học của bản thân hắn cũng chỉ là gà mờ con cá cờ, chỉ có thể vung con dao găm một cách bừa bãi để ngăn cản.
Keng keng keng keng!
Ánh lửa bắn tung tóe, dao găm của hắn vung vẩy bừa bãi, chặn được hơn chục lần đường kiếm chiêu của Dương Phóng.
Có điều trên người hắn cũng bị trường kiếm của Dương Phóng để lại bảy tám cái lỗ hổng, trong miệng thì kêu to một cách thê thảm, hoảng sợ nói lời cầu xin tha thứ, "Ngươi là ai? Ta là đệ đệ của Triệu Hổ của Tam Hà bang ..."
Hắn cho đến bây giờ vẫn còn chưa biết người đang xuất kiếm tấn công về phía hắn một cách điên cuồng lại chính là Dương Phóng.
Dương Phóng không nói một lời nào, thi triển Tật Phong Thập Tam kiếm tới một cách điên cuồng.
Thương thế trên người của Triệu Cương càng ngày càng nặng, phản ứng cũng càng ngày càng trở nên chậm chạp, leng keng một tiếng thì dao găm rơi xuống, sau đó thì bị một kiếm của Dương Phóng đâm xuyên qua bả vai, đẩy thân thể của hắn đi về sau, hung hăng va chạm vào tường, đau đớn phát ra tiếng kêu to thống khổ.
"Tha mạng ta!"
Triệu Cương hoảng sợ mở miệng.
"Tại sao phải giết ta? Tại sao?"
Dương Phóng nói với sắc mặt âm trầm, nắm chặt trường kiếm trong lòng bàn tay nói.
"Là. . . Là ngươi!"
Triệu Cương trợn to hai mắt, kinh hãi nói: "Dương Phóng, tha ta, ngươi không được giết ta ..."
Dương Phóng lại dùng sức hung hăng vào kiếm lần nữa, lạnh lùng hỏi, "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, vì sao ngươi lại muốn giết ta?"
"Ta ... ta là do ma quỷ xui khiến, vào nửa tháng trước có người nhìn thấy ngươi mò được một khối Hắc Tinh thạch ở địa điểm thuyền của Mông Phương thương hội bị lật, ta cần khối Hắc Tinh thạch đó, ngươi tha cho ta, ca ca ta là Triệu Hổ ..."
Triệu Cương sợ hãi nói.
"Triệu Hổ là ca ca của ngươi ..."
Dương Phóng trong lòng âm trầm, nói, "Vậy thì càng không thể giữ ngươi lại!"
Phốc phốc!
Dương Phóng dùng sức rút trường kiếm ra, sau đó lại hung hăng đâm tới, lần này đâm thẳng vào chính giữa lồng ngực của Triệu Cương, đâm ra phía sau lưng, phốc một tiếng, Triệu Cương trợn to hai mắt, hai tay giãy giụa túm lấy Dương Phóng, nhưng cuối cùng không còn bất kỳ sức lực nào.
Quả tim Dương Phóng đập lên thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp, toàn thân gần như kiệt sức.
Giết người!
Mà lại là một lúc giết tới tận ba người.
Trong lòng hắn trở nên căng thẳng một cách dị thường, nhưng hắn biết mình không thể bỏ những thi thể này ở lại đây, cho nên hắn lập tức vội vàng lục lọi trên người của ba cái thi thể một cách nhanh chóng và tìm thấy tổng cộng được bốn mươi văn tiền, sau đó hắn tìm thấy một số y phục cũ nát, trùm lấy những thi thể này, bắt đầu tiến hành xử lý từng thi thể một.
Một khi để cho người ta biết là hắn giết chết Triệu Cương, vậy kết cục của hắn chắc chắn sẽ trở nên vô cùng thê thảm.
Dương Phóng không dám lười biếng, nhân lúc đêm dài không có người, khiêng những thi thể này về ba cái phương hướng khác nhau.
Một bộ thi thể thì ném ở một con sông nhỏ cách hàng chục mét về phía đông.
Một bộ thì ném vào một con hẻm cách trăm thước đằng sau nhà.
Còn một bộ cuối cùng thì ném vào một con hẻm nhỏ ở phía bắc.
P/S: Ta thích nào ... chương 3