Lão giả lập tức nhìn về phía tất cả mọi người, mở miệng nói lớn, "Lần này Tam Hà bang chúng ta có chút việc cần phải đi ra ngoài thành, ai bằng lòng đi theo thì mỗi người sẽ được một lượng bạc, nếu như có biểu hiện tốt thậm chí còn có thể đạt được hai lượng, bây giờ những người bằng lòng đi theo thì tất cả hãy bước lên phía trước!"
Đám người lại xôn xao một lần nữa.
Một lượng bạc?
Không thể nghi ngờ đây là một khoản tiền lớn.
Một ngày bọn họ chỉ kiếm được có 10 văn tiền.
Phải làm tới 100 ngày không ăn không uống gì cả thì mới có thể tích lũy đủ một lượng bạc.
Kết quả chỉ đi ra ngoài thành một lần chính là một lượng?
Nhưng vẫn có người cảm thấy không ổn.
Số tiền này được cho quá dễ dàng.
Thậm chí không cần phải suy nghĩ thì cũng biết là sẽ có nguy hiểm trong đó.
Ngay lập tức, nhiều người lại kêu lên.
"Đủ rồi!"
Lão giả kia đột nhiên quát lên một tiếng chói tai, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, "Các ngươi cho rằng Tam Hà bang ta là nơi nào? Là nơi mà các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi được sao? Kể từ ngày đầu tiên các ngươi làm việc ở chỗ này thì trên người các ngươi đã được gắn mác Tam hà bang rồi, một ngày là người của Tam Hà bang thì cả một đời cũng là người của Tam Hà bang, lần này chúng ta cho các ngươi mỗi người một lượng bạc, các ngươi còn chưa hài lòng sao? Có phải là muốn chết rồi hay không? Huống chi trong lần ra khỏi thành này căn bản sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là để cho các ngươi sống phóng túng, ăn nhậu chơi bời là được rồi, chơi tốt còn sẽ có tiền thưởng ngoài định mức, như vậy mà cũng không muốn, là muốn rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt hay sao?"
Răng rắc!
Chân hắn dùng sức giẫm mạnh một cái, toàn bộ sàn nhà rung chuyển dữ dội, từng vết nứt dày đặc xuất hiện.
Mọi người thay đổi sắc mặt, lông tơ đều dựng ngược cả lên, thi nhau ngậm miệng lại không dám nói thêm lời nào.
Tam Hà bang, đúng là giết người không chớp mắt a ...
"Bây giờ tất cả mọi người lên thuyền chuẩn bị ra khỏi thành!"
Giọng điệu lão giả kia rất lạnh lùng, nhìn thẳng chằm chằm vào mọi người.
Nhiều cu li (thợ thuyền) và người chèo thuyền lập tức ngoan ngoãn đi về phía thuyền lớn ở một bên, tất cả đều im lặng không nói gì.
Trong lòng Dương Phóng cũng dao động.
Có vấn đề!
Lần ra khỏi thành này chắc chắn là có vấn đề gì đó.
Hắn thầm mắng trong lòng, lại cảm nhận được sự bất lực sâu sắc thêm một lần nữa.
Nhưng nếu như trước đó hắn không đến thì kết quả cũng vẫn giống như nhau.
Suy cho cùng hắn vẫn còn chưa quá để ý tới bản chất của cái thế giới này, đây là một cái xã hội mang đậm bản sắc phong kiến, mặc dù hắn chỉ là một tên cu li trên bến tàu, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn là có thể hoàn toàn thoát khỏi bến tàu này.
Cũng giống như thời cổ đại ở kiếp trước của hắn.
Hắn nhớ rõ có một tên đầy tớ làm công trong nhà một địa chủ trong một thời gian dài, chỉ vì hái một vài cọng rau ở trong nhà địa chủ đó, kết quả làm công cả một đời cũng không trả nổi hết nợ cho địa chủ ...
Thật giống với cái thế giới này!
Thuyền buồn to lớn chạy về phía nơi xa, chảy xuôi dọc theo con sông, chạy được tới hơn nửa ngày thì cuối cùng mới đi tới một khu vực nào đó ở bên ngoài thành.
Chỉ có điều, sau khi tới nơi này thì thuyền buồm cũng không có cập bến mà là dừng lại ở giữa sông.
Không chỉ có như vậy, phía trước còn xuất hiện thêm ba chiếc thuyền lớn khác.
Ở trên thuyền lớn, cờ xí tung bay phần phật, trên tất cả cờ xí đều viết ba chữ lớn màu đen 'Tam Hà bang'.
Điều kỳ lạ là, những đệ tử bình thường ở trên ba chiếc thuyền lớn này là cực ít, phần lớn họ đều là những trưởng lão với khuôn mặt lãnh đạm mặc quần áo sang trọng, ít nhất đều là ba mươi tuổi trở lên.
Thấy cảnh tượng như vậy thì càng khiến mọi người bối rối hơn.
Không bao lâu sau, Trình quản sự ngồi lái một chiếc thuyền nhỏ từ bên cạnh tới, hét lên một tiếng thật to về phía đám người Dương Phóng, nói: "Một nhóm người xuống đây mang theo tất cả đồ ăn thức uống này đi, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở trên chiếc thuyền lớn này, không có mệnh lệnh, bất kỳ người nào cũng không được phép xuống thuyền, đồ ăn thức uống đều sẽ do ta đích thân mang tới, nhanh xuống đi!"
Các cu li (thợ thuyền) trong lòng càng giật mình, càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Khá lắm!
Thế mà để cho Trình quản sự tự mình đưa thức ăn cho bọn hắn.
Tam Hà bang đến cùng là đang giở ra cái trò quỷ gì?
Chẳng mấy chốc, bảy tám tên cu li (thợ thuyền) đi xuống và bắt đầu mang thức ăn từ chiếc thuyền nhỏ lên.
Những thức ăn này có rượu có thịt, mùi vị thơm ngon khiến cho người nào người nấy đều thèm tới chảy cả nước miếng.
Rất nhiều tên cu li chỉ ngửi thấy mùi vị thôi cũng đã sắp không chịu được nữa rồi.
Đời này của bọn họ đã có ai được ăn thịt mấy lần chứ đừng nói gì tới còn có cả rượu ngon.
"Dương Phóng, Tam Hà bang lần này thật đúng là có lòng tốt, không chỉ cho chúng ta tiền, vậy mà còn đưa nhiều đồ ăn thức uống ngon tới như vậy tới."
Vương Hải đứng ở bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực, nhìn chằm chằm vào đống rượu thịt được vận chuyển lên thuyền.
Trong lòng của Dương Phóng thì lại đang ngạc nhiên nghi ngờ, càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.
Tại sao hắn luôn có loại cảm giác rằng, Tam Hà bang đây là đang bắt lấy bọn hắn làm cái thí nghiệm gì đó?
Hoặc có thể nói, đang bắt bọn hắn ... làm mồi nhử?
Hắn vội vàng nhìn hai bên của con thuyền lớn.
Nhìn xung quanh một vòng cũng không thể nhìn thấy vấn đề gì.
Quả tim Dương Phóng đập thình thịch lên, càng cảm thấy bất an hơn.
P/S: Ta thích nào ... chương 2