Catherine cười, Luke cũng đứng lên cầm lấy bộ đồ ăn mà mình đã dùng qua, đợi chút nữa Catherine sẽ mang đi rửa sạch bọn chúng.
Robert cũng đứng lên: "Tốt rồi, không có việc gì thì ta về cục cảnh sát trước, Luke ở nhà nghỉ ngơi đi."
Luke gọi hông ta lại: "Chờ một chút, cháu đi cùng với dượng đi."
Robert kỳ quái: "Sao thế?"
Luke nhún nhún vai: "Dù sao cũng không có việc gì, dứt khoát đi cùng dượng tới đó xử lý thủ tục nhập chức đi, nhiều nhất qua mấy ngày nữa cháu sẽ chính thức đi làm, như thế hẳn là được chứ?"
Robert gật đầu: "Đương nhiên là có thể, dù sao tiền lương cũng sẽ tính từ ngày cháu bắt đầu đi làm. Nhưng mà, hôm nay liền đi luôn à? Cháu không cần suy nghĩ thêm à?"
Luke: "Cháu đã suy nghĩ kỹ mấy ngày rồi, đã cân nhắc rõ ràng, đi thôi."
Bên kia Catherine nhịn không được xen vào: "Nhập chức? Nhập chức gì?"
Luke cười nói: "Cháu cảm thấy mấy ngày trước Robert nói rất đúng, cho nên quyết định lưu lại làm một cảnh sát, cao hứng không? Catherine."
Catherine trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt mấy giây mới lắp bắp nói: "Nhưng. . . nhưng mấy ngày trước không phải là cháu còn ầm ĩ nhiều lần với Robert sao, còn nói đó chính là một công việc nghèo túng chỉ có thể cạp đất ăn thôi sao?"
Luke nhún nhún vai: "Chỗ chúng ta ở chính là nông thôn, trên người ai mà không có mùi đất. Ăn đất dù sao cũng còn hơn là không có cái gì để ăn."
Catherine: . . .
Robert: . . .
Catherine nhịn không được lại hỏi: "Nhưng cháu vừa mới ra viện, nếu không. . . Nghỉ ngơi hai ngày đã?"
Luke cười nói: "Yên tâm đi, Catherine. Hôm qua cháu, a, hẳn là hôm kia quá vui, quên ăn cơm trưa, thuần túy là bị đói, thân thể của cháu cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, sau khi báo danh cháu vẫn sẽ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cô còn sợ Robert thúc cháu đi làm hay sao?"
Catherine trừng mắt liếc hắn một cái: "Ăn cơm đều có thể quên, cháu còn để ta yên tâm được sao? Uhm, chờ một chút, ta làm thêm cho cháu một phần cơm trưa, cháu mang theo, miễn khỏi lại quên ăn."
Luke cười gật đầu: "Vậy thì tuyệt đối là cháu sẽ không quên."
Robert: "Anh thì sao?"
Catherine: "Hôm nay anh cũng phải mang cơm trưa đi? A, vậy chuẩn bị cho anh cái gì? Hamburger hay là Sandwich?"
Robert: "Tiểu tử thúi này ăn cái gì, anh liền ăn cái đó?"
Luke mỉm cười, không để ý tới ông lão trung niên nào đó đang ăn dấm.
Mang theo hai phần sandwich mà Catherine mới chuẩn bị xong, chỉ là kẹp bên trong không còn là thịt giăm bông nữa, mà là thịt bò bánh, đây chính là cơm trưa của hai người đàn ông.
Ba mươi phút sau, hai người về tới thị trấn, Robert đỗ xe ở trước cục cảnh sát, sau đó xuống xe đi vào.
Cái gì ở Texas cũng lớn, tương tự là bãi đỗ xe này.
Hoặc là phải nói, thị trấn cũng không có bãi đỗ xe chuyên dụng gì cả, cục cảnh sát chỉ là một căn lầu nhỏ hai tầng, bãi đất trống sau lầu nhỏ liền có thể đỗ được hai ba trăm chiếc xe.
Thế nhưng mà, thị trấn này chỉ có hai ngàn nhân khẩu thường ở, nên trong cục cảnh sát này tính cả Robert ở bên trong cũng chỉ có mười hai người.
Gần nhất, còn có một vị xui xẻo tìm không được vợ liền quyết chí tự cường, từ chức đi tới Dallas, chuẩn bị ở nơi đó tìm kiếm tình yêu.
Luke đối với chuyện này chỉ có thể nói: Người anh em tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa.
Vấn đề bạn gái, đại đa số thời điểm đều có quan hệ với khuôn mặt.
Tại Mỹ còn có quan hệ tới cả tiền, nhưng hai loại đều không chiếm người, dù là đi đến Dallas, cũng rất khó tìm được bạn gái.
Cũng là nguyên nhân này, cục cảnh sát trong thị trấn liền xuất hiện một vị trí trống chỗ.
Mặc dù Luke cũng chướng mắt, nhưng vị trí trống này chỉ cần treo lên, không cần đến một ngày liền sẽ bị người khác chiếm cứ.
Thị trấn nhỏ hoang vắng ở Texas, sự vụ chân chính cũng không có nhiều, hơn nữa tính nguy hiểm cũng không cao bằng mấy thành phố ở gần khu vực Tây Nam bộ.
Một công việc nhẹ nhõm ổn định, vẫn rất được hoan nghênh.
Robert đó cũng là ở bên trong phạm vi chức quyền, bật đèn xanh cho Luke.
Nhưng mà, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc, ông ta làm như vậy cũng không có vấn đề gì.
Mỹ cũng là một xã hội trọng ân tình, nhiều khi tác dụng của ân tình còn mạnh hơn so với Trung Quốc.
Robert đã đảm nhiệm vị trí cảnh sát trưởng trong thị trấn nhỏ hơn mười năm, ông ta có tư cách bật cái đèn xanh này cho Luke.
Vừa vặn thời gian giữa trưa đã đến, Robert đến giải phóng cho nhân viên cảnh sát trực ban thay ông ta, sau khi cười toe toét chào hỏi, mấy nhân viên cảnh sát liền đi tới tiệm ăn nhanh cách đó không xa kiếm cái gì để ăn, thuận tiện hưởng thụ thời gian hai giờ nói chuyện phiếm.
Robert lại gọi tới một vị nhân viên cảnh sát đang trực: "Bob, làm thủ tục nhập chức cho Luke."
Bob là một người da trắng hơn ba mươi tuổi, có cái cổ đỏ điển hình của người Texas.
Mặc dù hắn ta không phải là cao bồi hay chủ nông trường, nhưng làm cảnh sát cũng cần phải thường xuyên tuần tra ở bên ngoài, một người cẩu thả như hắn ta hiển nhiên là không quá chú ý tới phòng nắng, bởi vậy cổ cũng có màu đỏ.
Nghe thấy Robert nói, Bob huýt sáo một cái: "Oh, Skywalker nhỏ bé của chúng ta thế mà muốn đổi nghề làm cảnh sát sao. Ái chà, hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư đấy chứ?"
Robert không thèm để ý tới hắn ta, chỉ phất phất tay, chính mình trở về phòng làm việc.
Bob không đạt được Robert đáp lại, cũng không hề tức giận, cười hì hì mang theo Luke đi làm thủ tục nhập chức.
Có Robert ở đây, tư liệu của Luke đều là có sẵn, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị xong.
Luke chỉ là kí tên lên trên hơn mười loại văn bản, thủ tục nhập chức đã coi như là hoàn thành.
Ngay sau khi hắn ký xong một phần văn bản cuối cùng, hệ thống liền có phản ứng.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Đạt được kinh nghiệm 10.
Điểm tích lũy 10.
Trong lòng Luke vui mừng: Quả là thế.
Hôm nay hắn vội vã đến nhập chức, tự nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ.
Đối mặt với hệ thống thiểu năng kia, hắn không thể ngồi chờ bánh từ trên trời rớt xuống, nhất định phải chủ động xuất kích, tận lực thăm dò thêm cơ chế, mới có thể càng nhanh khai quật được chỗ tốt trong đó.
Ví dụ như nhiệm vụ nhập chức này, hắn chính là muốn nhìn thử một chút, điều kiện hoàn thành đến cùng là muốn hắn chính thức đi làm, hay là chỉ cần xác định thân phận cảnh sát chính thức.
Kết quả đúng là không ngoài dự liệu.
Lúc hắn ký một phần văn bản cuối cùng, từ khía cạnh pháp luật mà nói, hắn đã là một cảnh sát chính thức bên trong thị trấn nhỏ này.
Mặc dù hắn còn chưa bắt đầu công tác, nhưng bây giờ xác thực là hắn có được thân phận cảnh sát chính thức.
Ngày làm việc chỉ là để quyết định ngày phát tiền lương, cũng không ảnh hưởng tới việc hoàn thành nhiệm vụ nhập chức.
Nhưng mà. . . Lại không còn gì nữa.
Hệ thống thiểu năng một lần nữa phát huy thuộc tính thiểu năng, hiện lên một chút tin tức liền tiếp tục giả chết, hoàn toàn không có ý tứ đưa ra một cái nhiệm vụ nào cả.
Luke cũng không thèm để ý, mà lại chào hỏi Bob một tiếng, liền đi ra ngoài lầu nhỏ.
Hắn bây giờ, vô cùng hưng phấn, muốn ở một chỗ tĩnh lặng.
Ách, là một người lẳng lặng!
Bên ngoài căn lầu nhỏ, không khí giữa trưa vô cùng nóng bức, Luke lại hoàn toàn không thèm để ý, chỉ là ở một chỗ thoáng mát trước lầu nhỏ đi tới đi lui.
Trong lúc đi lại, hắn còn đang điên cuồng quấy rối hệ thống thiểu năng kia.
Hắn muốn nhìn xem, đến cùng là có thể phát động ra nhiệm vụ kế tiếp hay không.
Có kinh nghiệm, có điểm tích lũy, vậy bây giờ liền phải nhìn xem thời điểm nào thì có thể thăng cấp.
Đẳng cấp nhân vật của hắn vẫn là số không, thứ này hiển nhiên là có thể tăng lên, chỉ là cần bao nhiêu điểm kinh nghiệm, hắn lại không biết.
Ngay lúc hắn ở nơi đó quấy rối hệ thống, đột nhiên có một trận tiếng bước chân truyền đến.
Luke không để ý, hắn đang dùng vô số lời nói linh tinh trêu chọc hệ thống, sẽ không quan tâm người qua đường đi qua.