Xe tải! ?
Luke giật mình một cái, miệng bỗng nhiên hô to: "Tăng tốc."
Trong lúc nói chuyện, hắn đặt tay lên trên đầu gối của Selina, dùng sức nhấn một cái, để cho cô không tự chủ được đạp xuống chân ga.
Chiếc xe này của Selina là xe có hộp số tự động, bởi vì cô không thích điều khiển hộp số tay với nhiều thao tác phiền phức, bởi vậy ở dưới cái nhấn này của Luke, tốc độ của xe cảnh sát lập tức tăng lên.
Hai người đã cộng tác hơn hai tháng, lại còn thường xuyên huấn luyện chung, cũng đã bồi dưỡng ra được sự ăn ý.
Phản ứng của Selina cũng không hề chậm, cùng lúc Luke đè đầu gối của cô xuống, cô cũng hiểu ra, thuận thế đạp mạnh chân lên chân ga.
Động cơ của chiếc F150 gầm lên, toàn bộ thân xe bỗng nhiên vọt về phía trước.
Cùng lúc đó, Luke nhìn thấy bóng đen to lớn kia di động, đèn xe và tiếng động cơ gầm thét vang lên, cực nhanh vọt ra từ trong con đường nhỏ.
Nhịp tim của Luke hụt một nhịp.
Bởi vì sau khi đèn xe sáng chói mắt chiếu tới, đầu một chiếc xe tải khổng lồ đang lao tới vị trí ghế phụ nơi hắn ngồi, bên trong cổ họng của hắn chỉ có thể phát ra một tiếng rống to: "Tăng tốc, nhanh hơn nữa..."
Ầm!
Sau một tiếng va chạm thật lớn, Luke cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Không phải là hắn bị choáng, mà là toàn bộ chiếc xe cảnh sát đều đang xoay vòng tròn.
Một trận tiếng cọt kẹt, sau đó là một tiếng ầm vang, xe cảnh sát đã húc vỡ một loạt hàng rào gỗ, lao vào trong sân của một gia đình ở ven đường mới dừng lại được.
Sự cảnh giác và tốc độ phản ứng của Luke, cộng thêm sự phối hợp ăn ý của Selina, rốt cục đã cứu chính hắn một mạng.
Xe tải lao ra từ trong đường nhỏ cũng không đụng vào vị trí kế bên tài xế được, bởi vì Selina đột nhiên tăng nhanh, nửa thân trước của xe cảnh sát đã vọt qua.
Xe tải chỉ đụng vào đuôi chiếc xe cảnh sát.
Nếu như không phải là xe cảnh sát đột nhiên tăng tốc ở thời khắc cuối cùng, hoặc chỉ cần thời gian tăng tốc chậm hơn 0.1 giây nữa thôi, giờ phút này Luke đã bị xe tải húc thành bánh thịt.
Giờ phút này trái tim của Luke mới kịch liệt đập trong lồng ngực, ngay vừa rồi hắn thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi với cái chết.
Cách hơn 10m, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chiếc xe cảnh sát đang mơ hồ lộ ra một nửa ở phía sau hoa cỏ và tạp vật, trong miệng ra lệnh: "Ra tay."
Cộc cộc cộc, đoàng đoàng đoàng.
Tiếng súng vang lên liên tiếp, dày đặc giống như là tiếng hạt đậu nổ.
Thể chất của Luke gần gấp đôi người thường, vừa rồi lúc xe cảnh sát xoay tròn cũng không làm cho hắn cảm thấy quá khó chịu, nhưng dây an toàn lại siết làm cho ngực hắn khó chịu.
Chú va chạm vừa rồi kia thật sự là có chút mãnh liệt.
Trong nháy mắt lúc tiếng súng vang lên, hắn lập tức cúi thấp người, trong miệng quát to: "Mau đi ra."
Selina đang bị hoa mắt choáng đầu, bàn tay vẫn sờ cửa xe, bật mở nút cài cửa, đẩy cửa ra.
Không nhúc nhích!
Selina gấp: "Cửa bên phía tôi bị kẹt rồi."
Luke cực nhanh liếc sang, phát hiện ra cách cửa xe bên phía cô ta ngồi không tới năm centimet, bị một cái bảng gỗ chặn lại.
"Fu*k!" Tức giận mắng một tiếng, hắn nhanh chóng tháo dây an toàn, tay cũng lần mò mở cửa xe bên ghế phụ ra, co chân đạp một cái, lập tức đá văng cửa xe ra.
Còn may là cửa xe bên này không bị thứ gì ngăn chặn.
Hắn mượn cơ hội này, cực nhanh cầm lấy vũ khí trang bị bên trong hòm chứa đồ, trong miệng quát khẽ: "Bò qua đây, từ bên này bò ra ngoài, nhanh lên!"
Không nhanh cũng không được.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, tiếng súng từ cách đó không xa đã tiến vào gần.
Không chỉ riêng hoa cỏ tạp vật ở bên trong sân nhỏ này bị bắn cho bay loạn, càng ngày có càng nhiều đạn bắn lên trên thân xe, đối phương dường như là muốn đem cả xe lẫn người đều bắn thành tổ ong vò vẽ.
Cả tay chân của Luke đều phát lực, dùng một tư thế nằm nghiêng quái lạ từ trong xe trườn ra ngoài.
Mới thoát ra ngoài cửa xe, hắn cảm thấy bên hông mình đau đớn, giống như là có ai đó nện một đấm lên bên trên xương sườn hắn vậy.
Nhưng hắn biết cũng không phải là mình trực tiếp bị bắn trúng, rất có thể chỉ là bị đạn lạc sượt qua mà thôi.
Ở bên trong khoảng cách gần như thế, nếu như AK bắn trúng người, có mặc áo chống đạn hay không đều không khác gì nhau.
Áo chống đạn của Luke cũng coi như là có tác dụng, chí ít thì hắn cũng không bị chảy máu, chỉ là phần eo bị viên đạn sượt qua nên cảm thấy đau nhức.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng động tác lại không dám dừng lại một chút nào, một tay cầm lấy vũ khí trang bị, một tay khác vươn vào trong xe, kéo Selina vẫn còn đang giãy giụa ra ngoài.
Hai người lộn nhào vòng qua đầu xe, trốn vào trong sân ngôi nhà kia, cực nhanh chui vào nơi hẻo lánh.
Mặc dù xung quanh xe cảnh sát có một ít hoa cỏ tạp vật, nhưng không gian xung quanh lại có giới hạn, ở lại nơi đó thì sẽ trở thành một cái bia sống.
Ngay khi hai người vẫn còn chưa tỉnh hồn, đang há miệng thở dốc, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng súng.
Hai người đều sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại, một lát sau sắc mặt của hai người đều đã thay đổi.
Đó là phương hướng nhà của Selina.
Sắc mặt của Selina lập trức trắng bệch, cắn răng một cái định chạy ra ngoài.
Luke kéo cô lại, túm cô trở về: "Cô nổi điên à." Bên ngoài sân nhỏ tối thiểu cũng có 6, 7 tay súng đang nổ súng, tất cả đều là AK, hỏa lực cực kì hung tàn.
Cô ta lao ra như thế chính là chịu chết.
Selina thấp giọng quát: "Thả tôi ra, tôi muốn đi cứu mẹ, em gái, em trai..."
Luke không chút do dự, trở tay tát một cái lên mặt cô ta: "Chỗ này ít nhất cũng có bảy tám tay súng, cô muốn dẫn bọn chúng tới giết sạch cả nhà cô sao?"
Selina lập tức ngây người.
Tay Luke một lần nữa nhanh chóng thao tác, cực nhanh khoác một dây băng đạn lên trên người, một tay cầm khẩu shotgun Remington lên, tiện tay ném một chiếc áo chiến thuật cho Selina: "Mau mặc vào, chúng ta chơi chết đám khốn kiếp này."
Nói xong, hắn lại an ủi thêm một câu: "Tin tưởng Robert, ông ấy sẽ không bỏ mặc người nhà cô đâu."
Trong mắt Selina lóe lên vẻ do dự, nhưng vẫn ngay lập tức lựa chọn tin tưởng Luke, tin tưởng Robert.
Hai người này đều rất đáng tin, đặc biệt là Robert, càng là một cựu binh từ trên chiến trường trở về.
Chỗ nhà cô ta vẫn luôn có hai cảnh sát thâm niên mặc thường phục, mang theo hỏa lực nặng canh gác, hai người kia cũng là những người đã từng đi lính, kinh nghiệm tuyệt đối là mạnh nhất bên trong đồn cảnh sát thị trấn trừ Robert ra.
Bởi vì đã sớm có chuẩn bị, sự an toàn của người nhà của cô vẫn được cam đoan nhất định.
Cho nên, nhất định phải chơi chết đám tay súng ở đây trước, sau đó cô mới có thể mau chóng chạy về nhà để thăm dò tình huống.
Cô ta cũng cực nhanh mặc áo chiến thuật vào, bên trên có năm hộp tiếp đạn, đón lấy khẩu M4A1 do Luke ném tới, trong mắt đằng đằng sát khí: "Chơi chết đám chết tiệt này."
Trong lòng Luke hơi buông lỏng, hắn sợ Selina không khống chế nổi cảm xúc, lao ra tặng đầu người, như vậy thì có chuyện vui rồi.
Vừa lôi kéo cô ta tiếp tục nhanh chóng lui lại, hắn vừa hạ giọng nói: "Cô ở lại chỗ này, vừa nổ súng vừa lui về phía sau, hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng."
Selina: "Cậu thì sao?"
Luke đeo khẩu Remington lên: "Tôi sẽ đi vòng sang chỗ nhà ông Bill bên kia để giáp công bọn chúng."
Selina hiểu.
Nhà ông Bill ở phía đối diện, chỉ cần Luke có thể đi qua, hai người bọn họ có thể hợp công ở hai bên con đường, nếu đối phương lại vẫn đứng ở trên đường cái khai hỏa giống như bây giờ, đó tuyệt đối sẽ là bia sống cho họ.
"Đã hiểu." Cô nói xong lập tức thoát ra ngoài, tìm được một góc tường gạch, hướng về phía mấy tay súng đang đi tới từ đường phố đối diện chính là một trận bắn phá.