Mắt Selina sáng lên: "Vậy thì tốt quá. Cậu cầm cuốn vở, đem tất cả mọi người đến nơi này tham gia tụ hội đều ghi lại, thuận tiện khuyên nhủ mọi người, để bọn họ không nên rời đi. Có được không?"
Luke gật đầu: "Đương nhiên, nhưng nếu như bọn họ cưỡng ép rời đi?"
Selina: "Vậy thì ghi lại tên của những người rời đi, cậu hẳn là phải biết tên của bọn họ chứ?"
Luke: "Không có vấn đề gì, vậy tôi đi trước. À, nhớ nói cho Robert một tiếng là tôi đang giúp đỡ."
Selina cũng không nhiều lời, sau khi gật lại tiếp tục đi duy trì trật tự.
Cô muốn để cảm xúc của mọi người ở đây ổn định lại trước, thuận tiện để cho bọn họ đi tới chỗ Luke đăng ký một chút.
Không bao lâu sau, bên kia lại một lần nữa truyền đến một trận âm thanh thốt lên, một lát sau có một chiếc cáng cứu thương bịt kín vải trắng được đưa vào trong xe cứu thương.
Hiển nhiên, thiếu nữ Michelle kia đã chết rồi.
Mọi người đều có chút xôn xao, có không ít người đã bắt đầu chuẩn bị rời đi.
Con người là một loại động vật mẫn cảm, nếu phát giác được chuyện gì dị thường, bọn họ bình thường đều chọn rời đi, sau đó về nhà.
Luke bên này bề bộn nhiều việc, nhưng cũng may là hắn có cô bạn gái Himena này.
Himena là thành viên của đội cổ động, thiếu nữ Michelle kia chính là đội trưởng, mấy khuê mật của Himena cũng đều là thành viên của đội cổ động.
Giờ phút này Michelle đột ngột chết, thành viên của đội cổ động dưới sự đề nghị của Himena, bắt đầu trợ giúp Luke duy trì trật tự.
Bọn họ nhận biết rất nhiều nữ sinh, nam sinh cũng không ít, đa phần đều chỉ cần nói vài câu, đã có thể làm cho đối phương lựa chọn lưu lại.
Dù sao đều là học sinh, cũng không có tâm tư phức tạp cho lắm.
Xảy ra án mạng, cảnh sát giữ lại một chút cũng là chuyện rất bình thường.
Trước đó chạy thì cũng coi như là thôi, nhưng người ta đã mở lời nhưng vẫn còn chạy, làm không cẩn thận sẽ bị cho rằng là có tật giật mình.
Thêm nữa, không chạy thì còn có thể mượn cơ hội này đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với đám em gái đã lưu lại càng ngày càng nhiều, mặc dù không giống như ở bể bơi trước đó, nhưng cũng không tính là nhàm chán, thuận tiện còn có thể thám thính chuyện bát quái đêm nay một chút, cớ sao mà không làm.
Chưa tới mười phút, cảnh sát trong thị trấn gần như là đã đến đông đủ, trừ một hoa khôi cảnh sát khóa trước lưu lại cục cảnh sát để trực ban, những người khác đều tới.
Giờ phút này Robert lại cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Hắn sợ nhất không phải là án mạng, mà là nhân số ở hiện trường xảy ra án mạng quá nhiều.
Cuộc tụ hội của các học sinh cấp ba này theo tư liệu đăng ký hiện nay tới xem, đã vượt qua hai trăm người.
Càng đau đầu hơn là, trong này trừ đại bộ phận là học sinh đã tốt nghiệp ra, còn trà trộn vào một bộ phận học sinh lớp 11 chưa đủ mười tám tuổi, cuối cùng thậm chí còn tìm ra ba nữ sinh cấp hai chưa đầy mười lăm tuổi.
Đúng vậy, ba thiếu nữ này chính là nữ sinh cấp hai ở trong truyền thuyết, năm thứ hai cấp hai cũng chính là học sinh lớp tám, bị mấy cô chị họ nào đó trong số các nữ sinh này dẫn tới để trải việc đời.
Có thể đoán được, ba thiếu nữ trung học cơ sở này sau đêm nay, sẽ tuyệt đối đứng trước kỳ sinh hoạt hè bi thảm, cha mẹ của họ không tịch thu sạch tiền tiêu vặt của họ mới là chuyện lạ, làm không cẩn thận còn phải vừa cấm túc vừa phải lao động giáo dục.
Nhưng đó cũng là vấn đề mà các phụ huynh của họ cần quan tâm, Robert cần phải phiền lòng chính là, khẳng định là không thể lưu lại những đứa trẻ vị thành niên này quá lâu, nhiều nhất là trước khi trời sáng sẽ phải lần lượt thả cho bọn chúng về nhà, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện phiền toái hơn.
Chuyện này cũng mang ý nghĩa, việc điều tra án tử vong của thiếu nữ kia về sau sẽ rất đau đầu.
Hơn hai trăm đứa bé, một ngày chạy một nhà cũng phải chạy mất hơn nửa năm, trong đó lượng lớn mới tốt nghiệp sẽ chuẩn bị xuất hành du lịch hoặc đi khảo sát đại học chuẩn bị học tập.
Robert không thể làm gì đối với chuyện này? Ông ta cảm thấy rất tuyệt vọng a!
Một trận bận rộn, trước mười hai giờ, cơ bản đều đã xử lý xong mọi chuyện, Robert mới mệt mỏi trở về xe cảnh sát.
Đã thấy Luke cũng lộ ra vẻ tràn đầy mệt mỏi đứng ở chỗ đó, bên cạnh hắn còn có một cô gái.
Đương nhiên là Robert nhận biết Himena.
Mặc dù ông thường xuyên cãi nhau với Luke, nhưng quan tâm đối với hắn lại không hề ít đi chút nào, bởi vậy ông đã sớm biết chuyện Himena cùng Luke kết giao, thậm chí còn hiểu đại khái tình huống.
Biết Himena không phải loại người làm ẩu, ông cũng chưa từng hỏi chuyện kết giao giữa Luke và cô.
Bây giờ, ông nhìn Luke hỏi: "Muốn ta bắt đầu tính cho cháu chính thức đi làm từ hôm nay không?"
Mặc dù Luke mỏi mệt, lại vẫn mỉm cười nói: "Không cần, ngày mai bắt đầu cũng được."
Robert cười khổ: "Vậy thì thật là cám ơn cháu, ngày mai khẳng định là sẽ rất nhiều việc."
Luke lại ra hiệu sang Himena bên cạnh với ông một chút: "Đêm nay nhờ có Himena hỗ trợ, không phải thế thì cháu cũng không giải quyết được những tên khó chơi kia."
Robert gật đầu với Himena: "Cảm ơn, Himena."
Himena cũng rất mỏi mệt, nhưng vẫn cười nói: "Không có việc gì, chỉ là hỗ trợ duy trì trật tự một chút mà thôi, nên thế."
Luke: "Quá muộn rồi, đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Robert gật đầu, mở cửa xe, ba người lên xe.
Đưa Himena về nhà, sau khi nhìn thấy cô đã vào cửa, Robert phất phất tay với người phụ nữ đang đứng ở cổng nghênh đón con gái: "Sandra, để cho cô bé nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay cô bé đã giúp tôi rất nhiều."
Sandra là mẹ của Himena, nghe được Robert nói, chỉ cười phất phất tay, sau đps đóng cửa vào nhà.
Xe cảnh sát một lần nữa khởi động, lần này là về nhà.
Robert đột nhiên mở miệng nói: "Cháu ở hiện trường, có phát hiện gì không?"
Trong đầu Luke hiện lên một cảnh tượng, ngoài miệng lại nói: "Cháu cũng không xác định. Hơn nữa, Michelle được phát hiện ở trong bể bơi, chưa hẳn đã không có khả năng bởi đuối nước mà chết."
Robert trầm ngâm: "Sáng mai cháu đi với ta tới cục cảnh sát, chính thức đi làm, lại cùng ta đi tới phòng pháp y thị trấn Nox nhìn xem tình huống kiểm tra thi thể."
Luke im lặng một lát, yếu ớt nói: "Ngày đầu tiên đi làm đã đi tới phòng chứa thi thể, chú thật là tri kỷ của cháu."
Robert cười ha ha: "Tiểu tử thúi, làm cảnh sát thì sớm muộn gì cũng có một ngày này, cháu tập làm quen đi."
Luke thở dài một tiếng, đem ghế hơi ngả về phía sau, để cho mình ngồi thoải mái hơn một chút: "Có một câu nói thế nào nhỉ—— làm việc giống như là nữ nhân bị ép buộc, nếu như không thể chống cự, vậy thì nhắm mắt hưởng thụ thôi."
Robert ngẩn người, một lần nữa cười ha hả: "Ta quả nhiên là không nhìn lầm cháu, tiểu tử, cháu trời sinh chính là có tố chất làm cảnh sát."
Luke ở bên trong chiếc xe đen nhánh liếc mắt: "Ý của dượng là, cảnh sát đều là thằng xui xẻo không có sức lực phản kháng, bị ép phải hưởng thụ hả?"
Tiếng cười của Robert bị nghẹn phải dừng lại, một lát sau, ông ta thẹn quá hoá giận: "Được rồi, bây giờ ta cảm thấy, chảu hẳn phải đi làm luật sư, bởi vì mồm mép của cháu ác độc giống như bọn họ."
Luke: "Ha ha, cháu lại nghĩ ngược lại a." Nói xong, hắn không lên tiếng nữa.
Không nói tới chuyện hắn có thể đỗ vào đại học luật hay không, nhưng chỉ cần hệ thống thần thám kia có ở đó, làm luật sư là chuyện không thể nào, đời này cũng không thể làm luật sư được.
Sau khi về nhà, Luke nhanh chóng tắm rửa, trực tiếp nhào lên bên trên nệm cao su thiếp đi, hôm nay hắn đã mệt mỏi thảm rồi.
Sáng sớm hôm sau, Catherine đi lên đánh thức hắn.
Ra sau lầu rửa ráy mặt mũi, Robert đã ở nơi đó ăn bữa sáng: "Nhanh lên, tiểu tử. Hôm nay thế nhưng là ngày đầu tiên cháu đi làm, không thể tới trễ."