Đồng thời, nơi này cũng coi như là địa điểm mà đồn cảnh sát hợp tác, cơ bản là cảnh sát trong thị trấn đều luyện súng ở đây.
Robert là người quen biết cũ với ông chủ chỗ này, sau khi ký hợp đồng để cho tất cả nhân viên cảnh sát của đồn cảnh sát tới đây luyện súng, giá cả cũng có ưu đãi tương đối lớn.
Đương nhiên là vì như thế, không có cảnh sát nào sẽ tới tra xét nơi này.
Cửa hàng bán súng đương nhiên là không thích bị cảnh sát để mắt tới, về việc nơi này có hành vi kiếm thêm thu nhập nào khác nữa không, Robert cũng lười quan tâm.
Đây chính là Texas, là nơi mà nhà nào cũng có mấy khẩu súng, vác súng ra đường ở đây cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, pháp luật cũng cho phép.
Nhìn thấy Selina tới, ông chủ là một ông già hơn năm mươi tuổi tóc trắng, huýt sáo một cái nói: "A, đại mỹ nữ của chúng ta đã tới rồi."
Selina trực tiếp giơ ngón giữa lên với ông ta: "Ông Pad, dùng những lời tán tỉnh này cho những bác gái múa thoát y ở thành phố Knox đi."
Ông già người da trắng nhún nhún vai: "Làm ăn không tốt lắm, gần đây không có tiền đi chơi."
Lúc này ông ta mới chú ý tới Luke ở sau lưng Selina, lập tức nở nụ cười: "Này, này, nhìn xem là ai tới thế này? Bé gái nhà Robert, sao hôm nay lại đến chỗ tôi thế? Không phải cậu ghét nổ súng nhất hay sao?"
Luke cũng không tức giận, miệng của lão Pad chết tiệt này cực kì thối, rất sớm trước đây hắn đã từng bị trêu chọc qua, về sau vẫn gọi mình bé gái, thiếu nữ gì đó.
Bởi vì Luke vẫn không có hứng thú quá lớn đối với việc nghịch súng, mà đối với loại người như lão Pad, đàn ông không nghịch súng sẽ bị ông ta coi là ẻo lả.
Chẳng qua là gọi Luke là cô bé, đó là vì mọi người đều rất quen thuộc.
Hắn chỉ lên quần áo nói với ông lão kia: "Ông thấy cái gì không?"
Lão Pad bĩu môi: "Đồng phục cảnh sát chứ gì, có gì đặc biệt hơn người." Mỗi ngày ở nơi này của ông ta đều có vài cảnh sát tới luyện súng.
Luke: "Vậy ông còn hỏi làm gì? Trước đó không luyện súng, là bởi vì tôi không hứng thú cho lắm. Bây giờ đi luyện súng là để việc. Nếu như ông muốn làm một đầu bếp, chẳng lẽ trước đó nhất định phải thích nấu cơm sao?"
Lão Pad chép chép miệng, cảm thấy lời này xác thực là không có gì sai.
Làm việc chính là làm việc, cũng không đại biểu là người đó sẽ nhất định ưa thích việc đó.
Lúc này Luke mới gọi Selina, cùng đi tới sân tập bắn phía sau.
Thứ gì ở Texas cũng lớn, trường bắn cũng thế.
Loại sân tập bắn ở bên ngoài thị trấn này hoàn toàn là muốn xây lớn bao nhiêu thì có thể xây lớn bấy nhiêu.
Lúc hai người bọn Luke đi tới, trong trường bắn mới nhìn có vẻ như là không có người, nhưng lại có tiếng súng vang lên lẻ tẻ.
Nhìn kỹ mới phát hiện ra nơi này tối thiểu cũng có năm sáu người đang luyện súng, lại vẫn không hề cảm thấy ầm ĩ.
Hai người đi vào, một nhân viên của lão Pad lập tức đưa súng tới.
Selina là khách quen, chỉ cần không nói cụ thể, vậy khẳng định chính là quy tắc cũ.
Luke? Lão Pad luôn kiêng dè tên nhóc từ rất nhỏ đã có thể nói cho mình á khẩu không trả lời được này, cũng chẳng muốn hỏi hắn, trực tiếp đưa súng giống như Selina tới.
Đương nhiên, trước đó lão Pad cũng đã nhìn thoáng qua súng lục bên hông Luke, biết đó là loại súng lục Glock phổ biến nhất của cảnh sát Mỹ, trong mười cảnh sát sẽ có tối thiểu bốn năm người dùng loại súng này.
Luke kỳ quái: "Không cần dùng súng của mình sao?"
Selina: "Nếu cậu muốn dùng súng của mình thì đương nhiên là có thể, nhưng không phải là cậu tới luyện súng hay sao?"
Luke: "Đúng vậy, nhưng không phải là dùng súng của mình thì sẽ càng dễ quen thuộc hơn hay sao?" Không phải là trong tiểu thuyết thường xuyên nói tới cảm ứng, độ phù hợp với súng gì đó sao.
Selina: ". . . Cậu cũng không hoàn toàn là lính mới, đừng nói là cậu hoàn toàn không biết gì đối với súng nha."
Luke: "A, nổ súng thì tôi biết a, kiến thức cơ bản đều biết, chỉ là nhắm không đủ chuẩn."
Selina: "Đó cũng không phải là vấn đề? Không chính xác thì tập bắn tới chính xác. Độ chính xác đơn giản chính là dùng số lượng đạn tích tụ ra mà thôi, trước khi cậu đạt tới giới hạn thiên phú của mình, cậu ngươi chỉ cần nghiêm túc nổ súng, và thích ứng với cảm giác nổ súng là được."
Luke giống như có điều suy nghĩ: "A, trăm hay không bằng tay quen đúng không?"
Selina: "Cậu nói cái gì?"
Luke mới phát hiện ra mình vừa nói một câu tục ngữ tiếng Trung, thế là thay đổi cách nói: "Ý là chỉ cần có cơ sở, còn lại thì chỉ cần thuần thục tới một trình độ nhất định, tự nhiên là độ chính xác sẽ đi lên, đúng không?"
Selina gật đầu: "Cho nên, cậu cần phải nhanh chóng tăng cường độ chính xác khi bắn, biện pháp đơn giản nhất chính là mỗi ngày sau khi tan sở tới đây luyện tập mấy chục một trăm phát. Đương nhiên nếu như tay cậu có thể chịu nổi, bắn hai ba trăm phát cũng được. Huấn luyện mấy tháng như thế, kỹ thuật bắn tự nhiên là sẽ tiến bộ."
Luke gật đầu: "Đã hiểu. Nhưng vì cái gì không thể dùng súng của mình?"
Selina trợn trắng mắt: "Cậu nghĩ kỹ xem, trong vòng mấy tháng tối thiểu phải bắn mấy ngàn phát, thậm chí hơn vạn phát, khi đó cậu có phải đổi nòng súng hay không? Sau khi đổi nòng súng, khẳng định là sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với xạ kích. Còn nữa, đổi nòng súng còn phải viết báo cáo, phải một lần nữa lập hồ sơ, cậu không thấy phiền à?"
Luke giật mình: "Thì ra là như thế."
Selina cầm lấy súng mới được đưa tới, bắt đầu kiểm tra, miệng nói: "Cho nên đại bộ phận thời gian lúc tôi tới đây luyện súng đều sẽ dùng súng của bọn họ, súng lục của mình thì cách mấy ngày mới bắn mấy phát, để quen cảm giác là được. Như thế đoán chừng từ giờ tới lúc tôi về hưu, nhiều nhất cũng chỉ phải đổi nòng súng một lần."
Luke: "... Tôi có thể khen cô rất thông minh không?"
Selina nghi ngờ nhìn hắn một cái: "Tôi luôn cảm thấy giống như là cậu đang mắng tôi."
Luke: "Ha ha."
Sau đó, hai người cách nhau bảy tám mét, riêng phần mình luyện tập.
Nhưng mà, động tác của Selina rất nhanh.
Cô ta làm cảnh sát cũng có 5 năm rồi, từ 19 tuổi đến bây giờ đã 24 tuổi, kỹ thuật bắn súng đã gần đạt tới giới hạn của thiên phú của mình, nếu như hạn mức điểm thiên phú cao nhất là 100, kỹ thuật bắn súng của cô bây giờ tối thiểu cũng là 90.
Bởi vậy, cô ta chỉ cần cách mấy ngày lại bắn một hai băng đạn, bảo trì cảm giác là được.
Không tới 10 phút, cô ta đã bắn xong hai băng đạn, để súng xuống, tháo băng đạn ra, sau đó đi sang xem Luke huấn luyện.
Sau khi nhìn trông chốc lát, cô ta không thể không bắt đầu lên tiếng uốn nắn.
Luke đúng là đã từng học bắn súng, hơn nữa là học từ chỗ cựu binh Robert, cơ sở rất vững chắc, thao tác rất quy tắc.
Nhưng thời gian hắn nghịch súng cũng không nhiều, chỉ là lúc ban đầu có hứng thú rất lớn, nhưng hiện thực cũng không phải là phim hành động, sau khi hắn bắn bia ngắm được mấy ngày, lập tức cảm thấy nhàm chán, sau đó rất ít khi chơi lại.
Bởi vậy, hắn chỉ giống như một người chỉ học xe trong trường lái, thi xong bằng lái xe, nhưng lúc chân chính lái xe vẫn có rất nhiều vấn đề.
Lúc hắn nổ súng có rất nhiều động tác và phương pháp đều có sai lầm nhỏ, không có người khác uốn nắn, chính hắn cũng không phát hiện được.
Lúc này Selina mới từng chút một nói cho hắn để đem những sai lầm nhỏ kia sửa lại cho đúng.
Hơn nữa, tâm thái bây giờ của Luke cũng đã khác.
Trước đây hắn nghe Robert dạy bảo, đó là đang nghịch súng.
Bây giờ hắn nghe Selina dạy bảo, đây là vì làm việc.
Nghiêm túc, tiếp nhận chỗ tốt là chuyện hoàn toàn khác.
Đương nhiên là kỹ thuật bắn của Selina không bằng Robert, thậm chí phải nói là còn kém hơn hẳn một bậc, nhưng xuất thân của cô ta lại là cảnh sát chính gốc, bởi vậy rất nhiều cách làm của cô đều có nguồn gốc từ nghề nghiệp cảnh sát này, hai loại nghề nghiệp có khác nhau rất lớn đối với việc sử dụng súng.