• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hoàng Hải nhìn chằm chằm Tần Ngọc Khuê một lúc lâu, một cô gái non nớt ắt hẳn cũng không dám bày trò gì.

“Tôi có thể cho cô một trăm vạn, nhưng nếu cô dám giở trò gì...” Nói đến đây rồi dừng, như vậy càng sẽ có hiệu quả bất ngờ hơn.

Cố Hoàng Hải vẫy tay gọi trợ lý tới, lấy ra tấm séc viết ba tỉ rưỡi lên: “Bây giờ cô có thể nói rồi.”

Tần Ngọc Khuê đứng lên rồi đi tới ngồi bên cạnh Cố Hoàng Hải, làm ra vẻ thần bí nói: “Tôi nói cho cậu biết, thực ra Leo Qin là một người đàn ông cực kỳ háo sắc. Từng làm hai người mất mạng, tất nhiên những tin này bị nhà họ Tần chặn hết, không thể để truyền ra ngoài được.”

“Tôi không muốn biết anh ta từng làm chuyện gì, tôi chỉ muốn biết làm thế nào mới có thể gặp được anh ta, và anh ta thích kiểu phụ nữ thế nào.” Tần Ngọc Khuê đến gần, Cố Hoàng Hải lùi ra sau, chỉ hận không thể bịt mũi lại, không muốn ngửi thấy mùi phấn trên người cô ấy.

“Đàn ông ấy mà, tất nhiên ai chả thích phụ nữ đẹp.” Tần Ngọc Khuê nghĩ ngợi: “Hai ngày nữa anh ta sẽ tham gia một bữa tiệc từ thiện, anh có thể đi tìm anh ta.”

Mặc kệ Cố Hoàng Hải có tin hay không, Tần Ngọc Khuê nói tiếp: “Anh đừng cứ nghĩ Leo Qin là người đứng đầu Thịnh Thiên thì ghê gớm, không có gì đâu.”

“Có đôi khi anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đàn ông mà, chắc chắn đều có thất tình lục dục. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đôi khi Leo Qin là một người đàn ông bình thường, nhưng anh ta cũng không phải người đàn ông bình thường, tất nhiên yêu cầu đối với phụ nữ cũng cao hơn người bình thường đôi chút.”

Tần Ngọc Khuê hoàn toàn không cho Cố Hoàng Hải cơ hội để nói, cô ấy ngừng lại một chốc rồi tiếp tục: “Xinh đẹp là một trong số đó, khí chất cũng rất quan trọng. Nếu cậu Cố có thể tìm được người phụ nữ có ngoại hình và khí chất hàng đầu cho anh ta, vậy thì tương đương với việc có một số tiền lớn rất lớn vào túi.”

“Nếu cậu thực sự không tìm được người thích hợp, vậy thì cứ tìm người đẹp như tôi đi, tìm được người đẹp như tôi thì đảm bảo có kịch xem.”

Tần Ngọc Khuê nói liên rục một đống nhưng Cố Hoàng Hải chỉ nhớ vài từ khóa, đó là bữa tiệc từ thiện và người phụ nữ có ngoại hình với khí chất.

“Phụ nữ có khí chất...” Cố Hoàng Hải nghiền ngẫm mấy chữ này, trong mắt bất giác hiện lên bóng dáng gầy gò mảnh mai của Giản Ánh Nhu.

Mặc dù hiện tại Giản Ánh Nhu không yêu kiều và tươi tắn như năm đó nữa, nhưng lại có vẻ xinh đẹp được mài giũa cẩn thận. Một ánh mắt một nụ cười thôi đều là sự tích lũy của thời gian, khóc lóc hay giận dữ đều là sự trưởng thành theo năm tháng.

Nếu nói trước đây Giản Ánh Nhu là một nụ hoa chớm nở, vậy thì cô của hiện tại đã là nở rộ rồi, kiêu ngạo đứng đầu cành.

Giản Ánh Nhu tùy ý nở rộ, xinh đẹp chín chắn như vậy... nhưng lại không thuộc về anh ta.

Nhưng vốn dĩ cô nên là người phụ nữ của anh ta, anh ta cũng là người đàn ông của cô!

Nếu không phải năm đó bố mẹ tạo áp lực, nếu không phải tên Tần Kính Thiên đáng chết đó chen chân vào... Sao anh ta có thể mất cô được? Sao có thể!

Nghĩ vậy, Cố Hoàng Hải không kìm được siết chặt hai tay, mặt lộ ra sát khí.

Giờ đây, anh ta đã không còn là chàng trai vô dụng trói gà không chặt khi đứng trước bố mẹ năm đó nữa, càng không để bất cứ ai bắt nạt... Anh ta nhất định phải có được Giản Ánh Nhu! Nếu không có được... vậy thì anh ta sẽ hủy hoại cô.

Nghĩ xong, Cố Hoàng Hải buông lỏng đôi tay nắm chặt đến trắng bệch, cười với khuôn mặt được trang điểm kỳ dị của Polaris nói: “Cô chắc chắn Leo Qin sẽ tham gia bữa tiệc từ thiện chứ?”

Anh ta cười rất rạng rỡ nhưng cũng khiến người ta sợ hãi, Tần Ngọc Khuê chỉ cảm thấy ớn lạnh, không hiểu sao lại rất chán ghét.

Leo cũng thường lộ ra nụ cười không rõ, nhưng phía sau nụ cười đó luôn là ánh sáng tự tin lập mưu bày kế, nhìn nụ cười đó sẽ chỉ không trụ được mà phục tùng quỳ gối...

Nhưng sao nụ cười của Cố Hoàng Hải lại nham hiểm gian xảo như vậy, còn mang theo chút hèn hạ?

Tần Ngọc Khuê lại thầm ớn lạnh, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi con chồn khiến người ta buồn nôn này, thế là cô ấy vội cong đôi môi tô son đỏ, cười nói: “Tôi đã dám lấy một trăm vạn của cậu Cố, vậy thì tất nhiên tôi nắm chắc trăm phần trăm, lẽ nào một ngôi sao nhỏ như tôi mà dám giở trò trước mặt cậu hay sao.”

Thấy Tần Ngọc Khuê nói chắc nịch như vậy, Cố Hoàng Hải lại suy nghĩ.

Mấy ngày gần đây, quả thực anh ta có nghe nói nhân vật nổi tiếng ở thành phố Giang Bắc muốn tổ chức một bữa tiệc từ thiện, nhưng không hề nghe nói Leo Qin của Thịnh Thiên sẽ tham gia.

Nếu đúng như con nhóc hỉ mũi chưa sạch này nói, vậy thì anh ta có cách để gặp được Leo Qin, có thể nghĩ cách để Thịnh Thiên hợp tác với anh ta.

Vì kế hoạch này, phải nhanh chóng tìm một vài người phụ nữ có khí chất để lấy lòng Leo Qin mới được. Chỉ là không biết tên ngu Lý Cảnh Phi tìm được người thích hợp hay chưa?

Thấy cả buổi Cố Hoàng Hải chẳng phản ứng lại, Tần Ngọc Khuê mất kiên nhẫn hỏi: “Cậu Cố này, rốt cuộc cậu có hài lòng với tin tức này không?”

Cố Hoàng Hải lại nhìn chòng chọc Tần Ngọc Khuê hồi lâu, cố nhìn ra chút tin tức khác từ trên khuôn mặt vừa dày vừa nặng của cô ấy.

Nhưng nhìn thế nào thì trên mặt Tần Ngọc Khuê cũng chỉ đầy vẻ mất kiên nhẫn, không có thêm thông tin gì khác. Sau khi cân nhắc vài lần, anh ta chỉ có thể đứng dậy: “Vậy cô cứ thong thả dùng bữa, tôi đi trước. Nếu việc thành công thì tôi sẽ thêm tiền.”

“Cậu Cố, lúc đi đừng quên thanh toán hóa đơn trước nhé.” Tần Ngọc Khuê cầm tấm séc vẫy tay với Cố Hoàng Hải, cười tươi như một bông hoa, trông như một cô nhóc hám tiền.

Cố Hoàng Hải vừa đi, Tần Ngọc Khuê đã vui đến nỗi chỉ muốn chạy nhảy vài vòng.

Leo Qin là một người đàn ông bảo thủ điển hình, rõ ràng còn trẻ đã thành danh, lại là vua trên thương trường, nhưng sống cuộc sống lại khổ hạnh như đi tu, vàng ròng 21k cấm dục.

Anh sống hai mươi mấy năm, ba bốn năm trước cũng quen bạn gái, bên nhau khoảng một hai tháng, có lẽ gặp nhau chưa đến hai lần, cuối cùng cô gái đó đá anh vì không thường được gặp anh.

Tần Ngọc Khuê rất nghi ngờ, có phải vì anh trai ngốc nghếch của cô ấy hoàn toàn không biết nên làm thế nào để tưới nước cho phụ nữ nên mới khiến chị dâu tương lai của cô ấy chết khô không.

Nghĩ đến chuyện trước đây, Tần Ngọc Khuê lại khó chịu thay cho Tần Kính Thiên. Nếu đời này không có người phụ nữ nào thích anh, anh cũng không chủ động đi theo đuổi phụ nữ, e là dòng dõi nhà họ Tần sẽ đứt trên người anh.

Như vậy, có lẽ tin đồn mà cô ấy tung ra... quả thực là vì lo nghĩ đến việc nối dõi của nhà họ Tần.

Chung Thành Minh ở bên cạnh Tần Ngọc Khuê nhịn một lúc lâu, thực sự không nhịn nổi nữa nói: “Polaris, nếu để cậu chủ biết cô làm liều thế này, thế nào cậu ấy cũng trói cô đưa về Mỹ.”

Chung Thành Minh không nhắc chuyện này còn được, vừa nhắc là Tần Ngọc Khuê nổi nóng với anh ta: “Chung Thành Minh, anh còn dám nhắc đến chuyện trói tôi. Nếu lần trước không phải anh mách lẻo thì Leo sẽ bắt được tôi sao?”

“Polaris, rõ ràng lần trước là cô bảo tôi gọi điện tìm cậu ấy, sao giờ lại trách tôi.” Chuyện mấy ngày trước, rõ ràng là Tần Ngọc Khuê muốn lợi dụng Tần Kính Thiên để tạo tin đồn cho người đàn ông kia xem.

Giờ mới được mấy ngày mà cô nhóc này đã liều chết không nhận, còn đổ trách nhiệm lên đầu anh ta, nghĩ lại thì anh ta thấy mình oan ức quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
MH
Mui Ho01 Tháng mười một, 2022 15:49
Có bản convert k mn ơi?
BÌNH LUẬN FACEBOOK