Nghe thấy giọng nói, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu xám bạc đang đứng phía sau bọn họ.
Cặp mắt dưới gọng kính màu vàng của anh dường như mang ý cười nhẹ, nhưng nụ cười này lại khiến người ta có cảm giác ớn lạnh thấu xương, bất giác lùi về sau ba bước.
Lý Cảnh Phi là người đầu tiên hoàn hồn lại: “Ồ… Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tổng giám đốc Tần của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân à. Vừa khéo cậu chủ nhà tôi cũng muốn gặp anh một chút, vậy thì anh đi cùng chúng tôi luôn đi.”
Nhưng ngay cả một cái liếc mắt Tần Kính Thiên cũng không thèm cho Lý Cảnh Phi, anh tao nhã chầm chậm bước tới trước mặt Giản Ánh Nhu, vươn tay sờ đầu cô: “Đã dặn em buổi tối hạn chế ra ngoài rồi còn không chịu nghe lời, phải phạt.”
Giọng nói của anh vẫn như thường lệ, trầm thấp mà gợi cảm, không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào. Cũng không thể nói là không có tình cảm, chỉ có điều tất cả tình cảm của anh chỉ dành cho Giản Ánh Nhu.
Cảm xúc của Tần Kính Thiên sẽ khiến cho người đứng xem xung quanh tưởng rằng anh nghĩ như thế này: Tan việc mà không chịu về nhà, đã trễ thế này rồi còn đi dạo lung tung, để xem quay về anh trừng trị em ra sao.
Riêng Giản Ánh Nhu khi nghe thấy giọng nói của Tần Kính Thiên, mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng cô lập tức tan thành mây khói. Cô ngẩng đầu lên cười với anh, ánh mắt hai người quấn lấy nhau trong không khí, khắng khít không rời.
Nhìn nhau hồi lâu, Giản Ánh Nhu mới sực nhớ ra chuyện Tần Kính Thiên đang đi công tác, tại sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Mang trong lòng đầy nghi ngờ, Giản Ánh Nhu định mở miệng hỏi, nhưng Tần Kính Thiên lại duỗi ngón tay ra đè lên môi cô: “Muốn nói gì chờ về nhà rồi hãy nói.”
Giản Ánh Nhu im lặng, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Hoàn toàn bị đối phương phớt lờ, lại thêm đám đàn em đi theo anh ta vẫn đang không ngừng lùi lại, Lý Cảnh Phi tức giận không có chỗ trút.
Anh ta gầm lên: “Các người mau đưa đôi cẩu nam nữ này đến gặp cậu Cố, cậu Cố nhất định sẽ trọng thưởng cho.”
Có lẽ là do hơi thở của Tần Kính Thiên quá mạnh mẽ, những người đi theo Lý Cảnh Phi chỉ biết đứng nhìn Tần Kính Thiên từ xa, không ai dám tiến lên một bước.
Không chỉ là đám đàn em không dám tiến lên, ngay cả trong lòng Lý Cảnh Phi cũng run rẩy không thôi, thậm chí anh ta còn không hiểu được tại sao một tổng giám đốc nho nhỏ của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân lại có khí thế làm người ta run sợ như vậy.
Rõ ràng anh không làm gì, cũng không nói lời nào, nhưng anh lại cho người ta có cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống coi thường chúng sinh.
Chẳng qua tên họ Tần này chỉ là một tổng giám đốc nho nhỏ của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, có gì đáng sợ đâu. Lý Cảnh Phi tự trấn an mình như vậy, nhưng vẫn không có can đảm để tiếp cận Tần Kính Thiên.
Anh ta bắt đầu hối hận về việc mình tự đưa ra quyết định, vốn định mời Giản Ánh Nhu về cho Cố Hoàng Hải một bất ngờ, nào ngờ đâu hiện tại anh ta lại rơi vào tình thế khó xử.
Anh ta nhìn Tần Kính Thiên, cảm thấy mất mặt muốn đưa người chạy trốn, song lại chẳng có gan tấn công.
Ngay cả Lăng Hoài Ngọc ngày thường sôi động náo nhiệt cũng vì sự hiện diện của Tần Kính Thiên mà ngơ ngẩn, làm sao lại có thể có một người đàn ông đẹp trai như vậy trên thế giới này chứ?
Cô ấy nhìn Tần Kính Thiên, bất giác nuốt nước bọt, người đàn ông này còn đẹp hơn trong ảnh không biết bao nhiêu lần.
Nếu không phải vì anh là người của Giản Ánh Nhu, cô ấy đã không ngần ngại sà vào lòng anh rồi.
Lúc này, sau khi đội cảnh sát tuần tra gần đó nhận được điện thoại cũng nhanh chóng chạy tới, thậm chí còn không hỏi han tình hình, họ chỉ nhìn lướt qua và xác định rằng phía Lý Cảnh Phi là kẻ xấu.
Đội trưởng đội cảnh sát nói: “Nếu các cậu đã thích gây chuyện như vậy thì theo tôi vào đồn cảnh sát uống tách trà đi.’
Lý Cảnh Phi phản ứng lại, phách lối nói: “Có biết bố mày là ai không? Còn dám mời tao về uống trà, xem ra mày không muốn đi làm nữa rồi.”
“Tôi không quan tâm con mẹ nó anh là ai, dám làm loạn ở địa bàn của ông đây thì phải chuẩn bị tâm lí sẵn đi.” Đội trưởng là một người trẻ tuổi, mà đặc điểm lớn nhất của chàng trai chính là nghé con mới sinh không sợ hổ. Mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần động đến chuyện trong tầm tay anh ấy, cứ bắt nhốt vài ngày đã rồi có chuyện gì thì nói sau.
“Mày bắt đi!” Lý Cảnh Phi duỗi tay ra, làm động tác để cho người ta còng tay mình: “Này này này, có bản lĩnh thì còng tay hết đám anh em ở đây đi, bố mày muốn xem xem ai mới xui xẻo.”
Trước kia Lý Cảnh Phi ỷ lại có Cố Hoàng Hải chống lưng, lúc ở Kinh Đô đã gây ra không ít chuyện. Nhưng bởi vì mang danh là đàn em của Cố Hoàng Hải, ít nhiều gì những người đó cũng sẽ nể mặt mũi Cố Hoàng Hải mà bỏ qua cho anh ta.
Gốc rễ của Cố thị là ở Kinh Đô, quyền lực lớn nhất cũng nằm ở Kinh Đô, cho nên công ty ở Giang Bắc thì chẳng khác mấy so với một công ty nhỏ bình thường, chẳng thể mua chuộc được ai, nhưng Lý Cảnh Phi lại không ý thức được việc này.
Đội trưởng còng tay Lý Cảnh Phi lại: “Để xem, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người xui xẻo.”
Trong khi đội trưởng còng tay Lý Cảnh Phi, những cảnh sát khác cũng dùng tốc độ nhanh nhất còng những tên đàn em của anh ta lại.
Trước khi rời đi, đội trưởng còn ân cần nhắc nhở một câu: “Dáng dấp xinh đẹp như vậy, sau này buổi tối ít đi ra ngoài thôi, đừng để cho kẻ gian thấp hèn nhòm ngó đến.”
Giản Ánh Nhu xấu hổ, lặng lẽ quan sát Tần Kính Thiên, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh như thường, trong lòng mới thoáng yên tâm hơn chút.
Giản Ánh Nhu vội vàng kéo Lăng Hoài Ngọc lại: “Tần Kính Thiên, đây là bạn thân của em, cũng là người bạn tốt duy nhất của em tên là Lăng Hoài Ngọc.”
Tần Kính Thiên cười, lễ phép lịch sự lên tiếng: “Xin chào cô Lăng!”
Chờ hồi lâu vẫn không nghe được Lăng Hoài Ngọc đáp lời, Giản Ánh Nhu quay đầu nhìn thử, cô ấy vẫn còn đang ngây ngô nhìn Tần Kính Thiên.
Giản Ánh Nhu hơi lúng túng, cô nhóc thối Lăng Hoài Ngọc này sao lại mất lịch sự đến vậy chứ, vừa đứng trước mặt Tần Kính Thiên thì ngay cả trời Nam đất Bắc cũng không phân biệt được.
Bị Giản Ánh Nhu véo nhẹ một cái, Lăng Hoài Ngọc mới hồi hồn lại: “Má, sao anh ấy đẹp trai quá vậy.”
Giản Ánh Nhu: “...”
Đột nhiên cô cảm thấy hối hận vì đã nhận Lăng Hoài Ngọc là bạn thân nhất của mình, lẽ ra cô phải giả vờ như không quen biết cô nhóc thối này mới phải.
“Tính cách của cô Lăng đây thật táo bạo, chả trách lại có thể trở thành bạn của Giản Ánh Nhu.” Hiếm khi Tần Kính Thiên nói một câu dài thế này với người lạ trong lần đầu gặp mặt.
Hành vi khác thường của Tần Kính Thiên khiến Giản Ánh Nhu cảm thấy anh đang cười nhạo cô, nói bọn họ vật họp theo loài.
Lăng Hoài Ngọc nói: “Anh Tần, chào anh. Nghe danh anh đã lâu hôm nay mới có dịp gặp mặt. Hóa ra anh còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.”
Tần Kính Thiên nở nụ cười: “Giản Ánh Nhu thường nhắc về tôi với cô sao?”
Lăng Hoài Ngọc gật đầu: “Đương nhiên rồi, khó khăn lắm cậu ấy mới nói chuyện yêu đương, tôi lại là bạn thân duy nhất, cậu ấy không nói với tôi thì nói với ai đây.”
“Em ấy nói với cô là chúng tôi yêu nhau sao?” Ánh mắt Tần Kính Thiên khẽ chuyển động, anh nhìn đến Giản Ánh Nhu đang véo Lăng Hoài Ngọc nhắc nhở, khuôn mặt của cô đã đỏ đến mức có thể bốc cháy.
“Hoài Ngọc, cậu uống say rồi, bớt nói chút đi.” Giản Ánh Nhu véo mạnh Lăng Hoài Ngọc, nói tiếp: “Đã muộn thế này rồi, tớ đưa cậu về trước.”
“Anh Tần, anh có lái xe tới không?” Lăng Hoài Ngọc làm ngơ cảnh cáo của Giản Ánh Nhu, chống đối lại cô hết lần này đến lần khác: “Nếu có thì phiền anh đưa tôi về với, thuận tiện tôi sẽ kể cho anh nghe một chút xem Giản Ánh Nhu nói gì về anh.”
Giản Ánh Nhu không phản đối yêu cầu Tần Kính Thiên lái xe đưa Lăng Hoài Ngọc về, nhưng nghĩ đến năng lực nói bậy của cô nhóc Lăng Hoài Ngọc này, trong lòng Giản Ánh Nhu cảm thấy hơi hoảng.
Danh Sách Chương: