Lưu Phó Duy đã theo Tần Kính Thiên hơn mười năm, trước giờ vào phòng làm việc của Tần Kính Thiên đều là gõ cửa xong rồi vào luôn mà không cần đợi Tần Kính Thiên trả lời.
Thời gian mười mấy năm, sếp lớn của bọn họ ngay cả cơ hội để phân tâm còn ít đến đáng thương, họ chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng mờ ám ướt át thế này trong phòng làm việc của Tần Kính Thiên.
Có điều, mặc dù chưa từng thấy cảnh như vậy nhưng dù sao Lưu Phó Duy cũng ở bên Tần Kính Thiên nhiều năm, nên anh ta phản ứng rất nhanh.
“Không có gì.” Lưu Phó Duy vội đóng cửa lại, chạy đi như chạy trốn.
Lúc này, nếu anh ta dám nói có việc thì chắc chắn sau này tổng giám đốc sẽ nghĩ cách tiêu diệt anh ta.
Đừng tưởng tổng giám đốc của bọn họ trông là người đàn ông khí chất cao quý tao nhã, nhưng thủ đoạn thật sự của anh lại tàn khốc đến nỗi khiến người ta không rét mà run.
Người khác không biết, họ đã theo Tần Kính Thiên hơn mười năm rồi, không thể nào không biết được.
“Sao vậy?” Giọng Hứa Phi Tuyết vang lên phía sau Lưu Phó Duy.
“Tôi nghĩ, có thể tôi sống không lâu nữa.” Lưu Phó Duy đau khổ than khóc.
Nhớ đến ánh mắt u ám vừa rồi của tổng giám đốc, Lưu Phó Duy có thể đoán được từ giờ trở đi sẽ có một thời gian dài không sống yên được.
Mặc dù anh ta không cố ý phá hỏng chuyện tốt của tổng giám đốc, nhưng thực tế thì anh ta đã phá hỏng rồi, hơn nữa tổng giám đốc của bọn họ sẽ không thèm quan tâm bạn có lý do gì hay không.
Hứa Phi Tuyết lườm anh ta: “Nói linh tinh gì thế.”
Lưu Phó Duy cúi đầu, nói một cách rất đau thương: “Vừa rồi tôi làm hỏng chuyện tốt của tổng giám đốc Tần, chắc chắn anh ấy sẽ bảo tôi tăng ca, tăng cho tôi chết thì thôi.”
Hứa Phi Tuyết vỗ vai Lưu Phó Duy rồi giơ ngón tay cái với anh ta: “Biết bà chủ ở đây, không được gọi mà cậu còn dám vào, tôi nể lá gan của cậu đấy.”
“Cái gì?” Lưu Phó Duy cảm thấy rất ấm ức: “Trước đây ở phòng làm việc tổng giám đốc Tần đâu có làm chuyện gì khác ngoài làm việc đâu.”
Hứa Phi Tuyết lại lườm Lưu Phó Duy, tỏ vẻ cậu đáng đời nói: “Cậu theo giám đốc Tần mười mấy năm, làm việc rất có tiến bộ, từ khi nào EQ cũng trở nên thấp như cậu ấy vậy?”
Đây là đang trắng trợn mỉa mai tổng giám đốc Tần của bọn họ EQ thấp.
Mà lúc này, tổng giám đốc bị họ chê cười đang ôm người đẹp trong lòng, vứt công việc sang một bên, chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc tốt đẹp này.
“Giản Ánh Nhu...” Tần Kính Thiên ôm sau đầu Giản Ánh Nhu, hôn cô lần nữa, nhưng lần này anh hôn dịu dàng hơn nhiều.
Anh nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô, như thể đang thưởng thức mùi vị đôi môi Giản Ánh Nhu.
Đôi tay Giản Ánh Nhu đang ôm cổ anh bất giác siết chặt, nhắm mắt cảm nhận nụ hôn anh mang đến cho cô.
Cô có thể cảm nhận được, thực ra Tần Kính Thiên không có kỹ năng hôn, chỉ dùng cách riêng của anh để hôn cô thôi.
Lúc anh hôn cô, cô có thể cảm nhận được vẻ ngang ngược vốn có trong anh, nhưng cũng cảm nhận được sự che chở và cẩn thận của anh dành cho cô.
Họ mới chỉ đăng kí kết hôn vỏn vẹn ba tháng, theo lý mà nói, muốn thật sự hiểu được một người trong ba tháng thì khả năng không cao lắm.
Nhưng Giản Ánh Nhu nguyện tin tưởng Tần Kính Thiên là người có mà cô có thể gửi gắm cả đời, tin rằng chỉ cần hai người họ mở lòng, chắc chắn sẽ đi đến cuối đời.
Chuyện xảy ra ở bữa tiệc vài ngày trước, sau đó Giản Ánh Nhu suy nghĩ kỹ lại, Tần Kính Thiên từng cho cô cơ hội để giải thích, nhưng cô không lên tiếng.
Giản Ánh Nhu đoán, sở dĩ anh mất kiểm soát như vậy, chắc là anh nhìn thấy Cố Hoàng Hải ôm cô, tưởng rằng giữa cô với Cố Hoàng Hải có quan hệ gì đó.
Nhưng nhìn thấy vậy anh cũng không khẳng định giữa cô và Cố Hoàng Hải có gì đó, anh vẫn cho cô cơ hội để giải thích.
Là cô không thể nào giải thích được, là cô từ chối để anh bước vào trái tim cô, thế nên anh nổi giận.
Là một người đàn ông, chẳng ai muốn nhìn thấy vợ mình ôm ấp với người đàn ông khác.
Lần trước ở công ty, Vương Sơn Tuấn đặt một tay lên vai cô, anh đã tìm cô nói rõ ràng.
Anh là chồng cô, nhìn thấy cô ôm ấp thân mật với người đàn ông khác, anh sẽ ghen.
Một Vương Sơn Tuấn không chút quan hệ mà Tần Kính Thiên đã “ghen”, huống chi Cố Hoàng Hải là người từng đính hôn với cô.
Nếu không có những chuyện xảy ra sau đó, có thể người mà cô kết hôn là Cố Hoàng Hải chứ không phải Tần Kính Thiên.
Sở dĩ Tần Kính Thiên sẽ như vậy, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng anh đã dừng lại.
Tần Kính Thiên bùng nổ là vì anh đang “ghen”.
Có lẽ, ghen này không liên quan đến tình yêu, chỉ vì anh là chồng cô thôi.
Tần Kính Thiên sẽ dừng lại kịp lúc, đó là vì anh không muốn làm tổn thương cô.
Sau khi nghĩ vậy, chút không vui và nỗi sợ trong lòng Giản Ánh Nhu cũng biến mất.
Một người đàn ông như vậy, bình thường hơi ít nói, càng không nói những lời ngọt ngào với cô, nhưng chỉ cần ở bên anh thì cô sẽ cảm thấy rất an tâm.
Hôm xem mắt, anh từng nói với cô, họ đều là người trưởng thành, đừng tin rằng thế giới này tồn tại tình yêu. Cho nên hôn nhân của họ là hôn nhân không tình yêu.
Anh và cô không có tình yêu, nhưng trong khoảng thời gian qua, Giản Ánh Nhu vẫn cảm nhận được sự che chở và yêu thương mà Tần Kính Thiên dành cho cô.
Anh chưa từng nói đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng Giản Ánh Nhu thật sự cảm nhận được.
Ví dụ như cô cực kỳ sợ lạnh, mùa đông vừa đến là tay chân đều lạnh cóng, anh đã âm thầm chuẩn bị găng tay và các loại thiết bị giữ ấm cho cô.
Có một ngày, nửa đêm tỉnh lại, chân cô bị chân anh kẹp lấy, anh dùng cách này để truyền nhiệt độ của anh cho cô, anh dùng những điều rất nhỏ nhặt để quan tâm đến cô.
Người đàn ông chu đáo như vậy trở thành chồng cô, cô không trân trọng thì thôi, lẽ nào còn nhường cho người khác.
Không, cô tuyệt đối sẽ không nhường anh cho ai khác, hai người đã kết hôn rồi, vậy anh chỉ có thể thuộc về cô thôi.
Nghĩ đến đây, cánh tay mảnh khảnh của Giản Ánh Nhu từ trên cổ anh trượt xuống, ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh.
Anh đã ít nói, vậy thì sau này do cô chủ động.
Cuối cùng, sau khi Giản Ánh Nhu suy nghĩ thông suốt, Tần Kính Thiên cũng buông cô ra, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, môi hơi sưng lên...
Anh lại hôn lên mặt cô, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, ánh mắt sâu thẳm yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Giản Ánh Nhu bị anh nhìn đến nỗi ngượng ngùng, nhưng cô không trốn tránh nữa mà im lặng nhìn thẳng vào anh.
Biển sao trong mắt anh còn sáng hơn trước đây cô nhìn thấy.
Lúc này, trong mắt anh chỉ có cô, chỉ có một mình cô, khiến cô cảm thấy cô là duy nhất của anh.
Song lúc Giản Ánh Nhu đang nghĩ hình ảnh này thật đẹp thì lại nghe thấy giọng nói từ tính và gợi cảm của Tần Kính Thiên vang lên: “Vừa rồi em nói đừng ở đây là gì?”
Giản Ánh Nhu duỗi tay cầm một miếng bánh nhét vào miệng Tần Kính Thiên, giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhìn anh bằng ánh mắt ai oán.
Lẽ nào anh không nhận ra cô không muốn trả lời câu hỏi này sao?
Để không trả lời câu này, ngay cả mỹ nhân kế cô cũng dùng rồi, sao người đàn ông này còn muốn gặng hỏi cô nữa?
Vừa rồi còn muốn quyết tâm, chủ động một chút để cùng anh trải qua cuộc sống yên bình, nhưng gặp phải một người đàn ông ngốc như vậy, có thể sống những ngày này được sao?
Danh Sách Chương: