• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng giám đốc Tần của họ là vua trên thương trường hô mưa gọi gió ở nơi làm việc, song lại hơi giống tên ngốc trong việc làm thế nào để dỗ con gái vui.

Bước đầu tiên là không cần tài xế, không cần trợ lý gì ở bên, hai người thong thả đi dạo, nói chuyện để bồi đắp tình cảm.

Cho nên Tần Kính Thiên đuổi cả tài xế và trợ lý đi, sau đó kéo Giản Ánh Nhu đi dạo, nhưng lại không biết nên nói gì.

“Em sẽ thích sao?” Tần Kính Thiên hỏi.

Giọng Tần Kính Thiên cẩn thận và dè dặt không thể tả, nếu Giản Ánh Nhu nói không thích thì anh không biết nên dỗ thế nào để cô vui.

Giản Ánh Nhu gật đầu: “Anh nói là nơi con gái đều thích, em là con gái, tất nhiên em cũng thích rồi.”

Nói xong, cô còn nở nụ cười tươi rói với anh, tỏ ý rất hài lòng.

“Ừm.” Tần Kính Thiên lại khẽ đáp một tiếng, nhưng trong lòng anh hiểu, nụ cười này của Giản Ánh Nhu không chân thật như mọi khi.

Sau đó anh lại không nói gì, nắm tay Giản Ánh Nhu chầm chậm đi về trước.

“Có phải đi dạo với em rất chán không?” Tần Kính Thiên không chủ động nói chuyện, Giản Ánh Nhu chỉ đành tìm đại một đề tài.

“Không đâu.” Anh đáp rất đơn giản. Nếu chán thì anh cũng không hẹn cô cùng đi dạo rồi.

Câu trả lời của Tần Kính Thiên dứt khoát cắt đứt đề tài.

Giản Ánh Nhu thầm cảm thán, đúng là tổng giám đốc lạnh lùng.

Giản Ánh Nhu gãi đầu, cố gắng tìm đề tài, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được đề tài nào phù hợp, hai người lại im lặng dạo bước.

Đi được một lúc thì tới con phố ăn vặt nổi tiếng nhất Giang Bắc, Giản Ánh Nhu kéo Tần Kính Thiên lại: “Chúng ta dạo ở con phố ăn vặt này thì sao?”

Tần Kính Thiên gật đầu.

Cuối tuần đông đúc, cả con phố ăn vặt chen chúc toàn người là người, trước mỗi sạp hàng đều chật kín, xếp hàng thì phải mua đồ.

Nghe mùi đồ ăn, Giản Ánh Nhu thèm thuồng, cô rất muốn ăn mực teppanyaki. Cô kéo Tần Kính Thiên đứng xếp hàng sau đám đông, nghiêm túc giới thiệu: “Mực teppanyaki của quán này ngon cực, đảm bảo anh ăn xong vẫn muốn ăn nữa.”

Tần Kính Thiên mắc bệnh sạch sẽ, đồ ăn trong nhà hàng không phải người của mình làm thì anh không ăn, huống chi là loại đồ ăn đường phố thế này.

Giản Ánh Nhu ngửi mùi thì thơm, Tần Kính Thiên ngửi thì lại toàn mùi độc hại.

Ở đây người qua kẻ lại, những sạp hàng này dựng ở bai bên lối đi, đâu đâu cũng là bụi bặm vi khuẩn, sao anh có thể thích được.

Nhưng thấy Giản Ánh Nhu hào hứng như vậy, Tần Kính Thiên không đành lòng hắt gáo nước lạnh vào cô. Cô đã muốn ăn vậy anh liều một phen đi với cô một lần.

Xếp hàng vài phút Giản Ánh Nhu mới mua được bốn xiên mực.

Cô cầm một xiên đưa cho Tần Kính Thiên trước: “Này, ăn đi, em mời đấy.”

Tần Kính Thiên nhận lấy xiên mực, cầm trong tay nhưng lại ngập ngừng không động đậy.

Giản Ánh Nhu cầm cắn một miếng, còn gật đầu khen: “Đúng là rất ngon.”

Tần Kính Thiên nhịn sự bài xích trong lòng, cũng cắn một miếng, vị thì vẫn có thể vượt qua được, nhưng không qua được cửa ải trong lòng, cho nên với anh thì giống như đang ăn một miếng vi khuẩn.

Mặc dù bài xích như vậy nhưng Tần Kính Thiên lại không biểu hiện ra.

Giản Ánh Nhu thấy tướng ăn của anh, cô không thể không cảm thán lần nữa. Người đàn ông này đúng là tao nhã quá đi mất, ăn đồ vỉa hè mà cũng có thể tao nhã như ăn bào ngư tổ yến.

Thấy anh tao nhã như vậy, nhìn lại mình thì ăn hệt như đứa trẻ háu ăn, cuộc sống này còn có thể yên ổn mà sống được hay không?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tần Kính Thiên duỗi tay ra, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng lau khóe môi cô: “Miệng toàn là dầu.”

“Vậy anh sẽ chê em à?” Chẳng những Giản Ánh Nhu không thừa nhận tướng ăn của mình xấu mà còn mặt dày hỏi Tần Kính Thiên.

“Không đâu.” Tần Kính Thiên lại trả lời hai chữ ngắn gọn.

Nhưng đáy lòng anh lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, thậm chí anh còn muốn dùng miệng để thay cho những gì ngón tay vừa làm với cô.

Nghe được đáp án hài lòng, Giản Ánh Nhu cười, cầm lấy que xiên trong tay anh ném vào thùng rác bên cạnh, hỏi tiếp: “Anh muốn ăn gì nữa?”

Tần Kính Thiên vốn cảm thấy những thứ này đều là vi khuẩn, song vì có Giản Ánh Nhu ở bên, nên khiến anh cảm thấy thực ra mấy thứ này cũng có thể ăn được.

Thế là anh nói: “Anh không kén chọn, gì cũng được hết.”

“Giản Ánh Nhu? Tổng giám đốc Tần?”

Giọng Lâm Tố Uyên bỗng vang lên ở phía sau hai người, Giản Ánh Nhu giật mình vội lùi lại hai bước, kéo xa khoảng cách với Tần Kính Thiên.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tố Uyên và Phùng Thi Âm tay trong tay nhìn qua nhìn lại cô với Tần Kính Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Tần, Giản Ánh Nhu, hai người cùng đi dạo à?” Tính tình Lâm Tố Uyên rất thẳng thắn, nghĩ gì thì nói đó.

Giản Ánh Nhu không biết nên giải thích thế nào, nói không phải thì chắc chắn sẽ làm Tần Kính Thiên tổn thương, nhưng lại không có can đảm để nói phải.

Cô bất giác cắn chặt môi, trong lòng hoảng loạn, tay buông thõng bên người cũng bất giác nắm chặt thành nắm đấm.

Ngay lúc này, giọng nói trầm thấp của Tần Kính Thiên truyền đến tai cô: “Giản Ánh Nhu, trợ lý Hứa sắp đến rồi, em đi làm việc của em đi.”

“Ồ...” Giản Ánh Nhu nhẹ giọng đáp, vô thức liếc nhìn Tần Kính Thiên, anh luôn kịp thời giải vây cho cô những lúc cô cần anh nhất.

Tần Kính Thiên nhận ra cô sợ thừa nhận mối quan hệ giữa họ, anh biết cô không muốn nhận được nhiều sự chú ý ở công ty vì mối quan hệ của hai người. Cô luôn muốn đi lên dựa vào sự cố gắng của bản thân, không muốn người khác chỉ trỏ sau lưng cô.

Ánh mắt Tần Kính Thiên hờ hững, nói xong thì gật đầu rồi xoay người đi, cũng chẳng thèm nhìn Lâm Tố Uyên và Phùng Thi Âm lấy một cái.

“Giản Ánh Nhu, cô thật sự không đi dạo cùng với tổng giám đốc Tần à?” Tần Kính Thiên vừa đi, Lâm Tố Uyên lập tức hỏi.

“Tổng giám đốc Tần là người có vợ, sao có thể đi dạo với Giản Ánh Nhu được chứ. Giản Ánh Nhu, cô nói xem có phải không?” Câu này của Phùng Thi Âm rõ ràng đang giúp Giản Ánh Nhu, nhưng nghe kỹ thì có thể nghe ra được mùi chua.

Giản Ánh Nhu cười gượng gạo, không lên tiếng. Không hiểu sao trong lòng cô hơi xót xa và buồn bã.

Lâm Tố Uyên kéo Giản Ánh Nhu: “Giản Ánh Nhu, dù sao cô cũng đi một mình, vậy thì đi dạo chung với bọn tôi đi.”

Mặc kệ Giản Ánh Nhu có đồng ý hay không, Lâm Tố Uyên vô tư kéo Giản Ánh Nhu đi, Giản Ánh Nhu cũng thản nhiên đi cùng với họ.

Đồ ăn, quần áo, phụ kiện bày la liệt trước mắt, nhưng Giản Ánh Nhu hoàn toàn không có tâm trạng để chọn.

Trong lòng cô đang nhớ đến ánh mắt cô đơn vừa rồi của Tần Kính Thiên.

Hiếm khi anh dành thời gian ra ngoài đi dạo với cô, sao cô lại vì sự rụt rè chẳng hiểu ra sao của mình mà lãng phí thời gian quý báu như vậy.

“Lâm Tố Uyên, Phùng Thi Âm, xin lỗi nhé, tôi có việc đi trước đây.” Giản Ánh Nhu vẫn muốn ở bên Tần Kính Thiên, không muốn đi dạo cùng với bọn Lâm Tố Uyên.

“Cô không đi dạo với bọn tôi à?” Lâm Tố Uyên hơi thất vọng hỏi.

Phùng Thi Âm vội nhéo nhẹ Lâm Tố Uyên, nói: “Giản Ánh Nhu, vậy cô bận đi, không cần đi với bọn tôi đâu.”

“Ừm.” Giản Ánh Nhu gật đầu rồi đi.

Thấy Giản Ánh Nhu đi xa, Lâm Tố Uyên quay đầu trừng Phùng Thi Âm: “Vừa rồi cô nhéo tôi làm gì?”

“Lẽ nào cô còn không nhận ra sao?” Phùng Thi Âm nhìn hướng Giản Ánh Nhu biến mất, khóe môi cong lên một nụ cười ẩn ý: “Đợi mà xem đi, bộ phận của chúng ta sẽ có người nhanh chóng thăng chức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
MH
Mui Ho01 Tháng mười một, 2022 15:49
Có bản convert k mn ơi?
BÌNH LUẬN FACEBOOK