Julie vừa dẫn bọn họ đi lên cầu thang xoắn ốc rất dài vừa nói: “Trang phục ở lầu hai.”
Khi lên lầu, Giản Ánh Nhu phát hiện, nơi này ngoại trừ hai người bọn họ dường như không còn người khác, không có nhân viên công tác khác, cũng không có khách hàng khác… Cô không khỏi nghi ngờ, nơi này thật sự là cửa hàng sao?
Cách bày biện ở lầu hai khác với lầu một, bức tranh nổi tiếng và đồ cổ được trưng bày xung quanh lầu một không thấy bóng dáng ở tầng này. Tầng này, chỉ có vải vóc rực rỡ muôn màu và quần áo đếm không hết, dường như là biển quần áo.
Giản Ánh Nhu thấy đống quần áo này, bỗng nhiên trong lòng xúc động một trận.
Bất kể trôi qua bao lâu, bất kể không muốn nhớ lại bao nhiêu, tình yêu của cô đối với thiết kế trang phục cũng chưa bao giờ nguội lạnh.
Cô nghĩ nhiều, lại nhấc bút vẽ một lần nữa, thiết kế một bộ váy cưới hoàn mỹ cho bản thân.
Đã từng, cô từng thử, thế nhưng bộ váy cưới đó vẫn chưa chế tác xong thì đã chết trong sự phản bội tập thể của người thân và người yêu. Sau đó, cô chưa từng có suy nghĩ này.
Giản Ánh Nhu không nhịn được nhìn Tần Kính Thiên ở bên cạnh.
Tần Kính Thiên, em có thể cầm bút vẽ lên một lần nữa vì anh không?
Tần Kính Thiên cảm nhận được ánh mắt của Giản Ánh Nhu, cũng nghiêng đầu qua nhìn cô. Anh biết cô đã từng là nhà thiết kế trang phục rất có tài năng, vì sóng gió ba năm trước nên cô mới từ bỏ ước mơ đó.
Người thân và người yêu phản bội, ước mơ vỡ nát… Dáng người nhỏ bé yếu đuối này, rốt cuộc làm sao năm đó cô chịu đựng được cực khổ như vậy?
Tần Kính Thiên không nhịn được đau lòng, anh tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không bao giờ để người khác làm tổn thương cô nữa.
“Đi thử đi.” Tần Kính Thiên nói: “Chọn cái mà em thích.”
Giản Ánh Nhu gật đầu, đi vào trong biển quần áo, váy đuôi cá, váy xòe ngắn, váy xếp ly… Đủ loại quần áo hiện ra trước mắt, thanh thuần, quyến rũ, gợi cảm… Kiểu dáng nào cũng có. Mỗi một thiết kế đều khiến cô nhìn mà than thở, vỗ tay khen ngợi.
Cô không nhịn được tìm kiếm logo của quần áo, muốn biết rốt cuộc những quần áo này được thiết kế bởi nhà thiết kế nào. Nhưng tìm rất lâu, cũng không tìm được nhãn mác nào, giống như biệt thự này.
“Sao thế, không thích sao?” Giản Ánh Nhu đang ngẩn người, đột nhiên bên hông có thêm một bàn tay, giọng nói quan tâm trầm thấp gợi cảm truyền vào trong tai của cô, khiến cơ thể của cô hơi mềm.
Cô lắc đầu: “Thích, cực kỳ thích.”
“Vậy sao không mặc?” Tần Kính Thiên đặt đầu mình lên đỉnh đầu của Giản Ánh Nhu, thấp giọng hỏi.
“Không biết nên chọn cái nào mới tốt.” Giản Ánh Nhu như con mèo nhỏ cọ cọ vào cổ của Tần Kính Thiên, nói như đang làm nũng: “Anh Tần, anh giúp em chọn một bộ đi.”
Giọng nói mềm mại đang vang lên bên tai Tần Kính Thiên, đột nhiên trong lòng rạo rực, anh không nhịn được mà cúi đầu hôn một cái lên vành tai của Giản Ánh Nhu, sau đó nói bằng giọng hơi khàn khàn: “Được.”
Nói xong, Tần Kính Thiên buông Giản Ánh Nhu ra, nghiêm túc chọn quần áo cho Giản Ánh Nhu.
Anh nhìn quanh một vòng, nhưng không có bộ trang phục nào có thể khiến đôi mắt của anh dừng lại chốc lát. Rất lâu sau, anh xoay người nói với Julie ở bên cạnh: “Điệp Luyến của Ivan đâu?”
“Ivan nói không thể đưa cho anh, nó được giữ… cho cô dâu của Ivan.” Julie đáp lại một cách không lưu loát.
“Đưa cho tôi.” Tần Kính Thiên nói, giọng nói không nặng nhưng lại không cho phép từ chối.
Julie bĩu môi một cách ấm ức, nhưng dưới áp lực của Tần Kính Thiên, Julie vẫn thành thật mà đi lấy bộ trang phục mang tên “Điệp Luyến”
Sau khi Julie đi, Giản Ánh Nhu ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Ivan? Là… nhà thiết kế người Ý sao?”
Tần Kính Thiên gật đầu: “Là anh ta.”
Giống như có tiếng sấm rền đang vang lên trong đầu của Giản Ánh Nhu.
Ivan là nhà thiết kế mà cô sùng bái nhất, nếu không phải năm đó bố không đồng ý, suýt chút nữa thì cô đã đi Ý, trở thành học trò của Ivan rồi.
Mà bây giờ, cô lại có thể mặc được trang phục mà Ivan thiết kế cho vợ mình… Đây rốt cuộc… không, rốt cuộc Tần Kính Thiên là ai? Sao có thể làm bạn với Ivan chứ?
Khi Giản Ánh Nhu vẫn còn đang ngạc nhiên, Julie đã cầm Điệp Luyến ra.
Khi bộ trang phục được bày ra trước mắt Giản Ánh Nhu, cô lại ngạc nhiên một lần nữa.
Đây thật sự là bộ trang phục danh xứng với thực, “Điệp Luyến” thật sự là rất phù hợp.
Váy rất dài, tầng tầng lớp lớp váy được trải ra, nhưng không hề không cảm thấy nặng chút nào, gam màu xám nhạt thiên trắng độc đáo mà lại bắt mắt, vải cotton mềm mại và thoải mái, kết cấu nhẹ nhàng càng tăng thêm một loại mỹ cảm mơ mộng cho cả chiếc váy.
Bươm bướm trên làn váy sinh động như thật, đồng loạt bay lượn về phía trước, nhưng lại có vài bươm bướm đang rơi xuống, giống như bức tranh Hồ Điệp Sinh Tử.
Bươm bướm phía trước ngã xuống thì con bướm phía sau lại bay lên, tại sao thế?
Tần Kính Thiên nhìn chiếc váy, hài lòng gật đầu, rồi sau đó duỗi tay xoa xoa đầu của cô: “Đi thử đi.”
Giản Ánh Nhu ngơ ngác gật đầu, ngẩn ngơ đi theo Julie mang vẻ mặt không tình nguyện vào phòng thay đồ.
Quá trình thay đồ rất thuận lợi, dường như Điệp Luyến này được chế tạo dựa trên trọng lượng cơ thể của cô, mọi số đo đều vừa khít, thừa một phân thì lại rộng, thiếu một phân thì lại chật.
Ngay cả Julie vẫn luôn không tình nguyện, sau khi Giản Ánh Nhu mặc Điệp Luyến lên người, cũng phải ngạc nhiên thốt lên tiếng khen ngợi, sau đó đẩy Giản Ánh Nhu ra nói: “Cho anh Tần xem!”
Giản Ánh Nhu nhìn bản thân mình trong gương, gật đầu.
Giản Ánh Nhu đi ra ngoài, ánh mắt của Tần Kính Thiên nhìn sang đây ngay lập tức.
Dưới gọng kính màu vàng, đôi mắt của Tần Kính Thiên híp lại, thâm thúy phức tạp khiến người ta khó mà nhìn rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Anh đã từng hỏi Ivan, tại sao lại đặt tên cho chiếc váy này là Điệp Luyến, lẽ nào chỉ là vì có nhiều bươm bướm thôi sao?
Khi đó, Ivan đang uống cà phê, nhìn anh một cách ghét bỏ, hỏi ngược lại: “Lẽ nào cậu không nhìn thấy bươm bướm đang liều chết để truy tìm cái gì sao?”
Đang truy tìm cái gì?
Hôm nay, cuối cùng Tần Kính Thiên cũng đã tìm thấy đáp án.
Bươm bướm trước ngã xuống bươm bướm sau tiến lên, truy tìm thiếu nữ xinh đẹp, vì thế không tiếc dâng hiến sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Đây chính là Điệp Luyến.
Bị Tần Kính Thiên nhìn chằm chằm rất lâu, Giản Ánh Nhu hơi không tự nhiên, cô cười ngượng ngùng: “Có phải không đẹp không?”
Tần Kính Thiên lắc đầu, không nói chuyện, sau đó vẫy tay với Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu chầm chậm đi đến bên cạnh anh, anh duỗi tay ra nhẹ nhàng đặt trên vai cô, ghé sát vào bên tai cô, nói rất nhỏ: “Rất đẹp.”
Lời khen thẳng thừng như thế khiến khuôn mặt trắng noãn của Giản Ánh Nhu lại trở nên ửng hồng, cô đang định nói cảm ơn, lại nghe thấy Tần Kính Thiên nói tiếp: “Thật không muốn để người khác cũng nhìn thấy em thế này.”
Anh nói rất nghiêm túc rất nghiêm túc, giống như đứa bé đang bảo vệ báu vật mà bản thân nó yêu thích.
Giản Ánh Nhu không nhịn được chọc anh: “Hay là em thay bộ khác?”
“Không.” Tần Kính Thiên từ chối một cách quyết đoán, lại quay đầu nói với Julie: “Nói với Ivan một tiếng, tôi lấy lễ phục rồi. Nếu anh ta muốn thu phí thì đi tìm thư ký Hứa.”
Giản Ánh Nhu chưa bao giờ nhìn thấy Tần Kính Thiên phóng khoáng như vậy, cô đoán rằng chắc anh và Ivan là bạn rất thân, mới có thể vứt bỏ vỏ ngoài lạnh lùng giữa những người xa lạ trong kinh doanh.
Khi bọn họ rời khỏi, vẫn chưa chú ý đến ban công trên lầu, ánh mắt ngạc nhiên dừng lại trên người Giản Ánh Nhu.
Khiếp sợ, thưởng thức.
Ánh mắt của người đó, biến đổi liên tục trong thời gian rất ngắn, chỉ vì “Điệp Luyến” của anh ta dường như đã tìm được người chủ chân chính.
Danh Sách Chương: