Giản Ánh Nhu đang khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên làn da trắng như tuyết mà cô vừa bị anh giày vò, như thể muốn nhắc nhở anh về những việc làm xấu xa vừa rồi của mình.
Đôi mắt rưng rưng ấy nhìn anh, phản chiếu rõ dáng vẻ không lịch sự của mình.
Tần Kính Thiên lập tức trố mắt, con người cáu kỉnh trong mắt của Giản Ánh Nhu... thật sự là mình sao?
Sao mình có thể… hành động bất lịch sự như vậy?
Tần Kính Thiên nghĩ mãi mà không rõ.
Rõ ràng anh không muốn bản thân trở thành như vậy.
Tần Kính Thiên thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng đến gần Giản Ánh Nhu, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt Giản Ánh Nhu.
Những giọt nước mắt đắng chát ấy cứ thấm vào trong lòng của Tần Kính Thiên, trái tim anh cảm thấy đau xót chưa từng thấy.
"Xin lỗi" Anh lên tiếng.
Sau khi Tần Kính Thiên nói lời xin lỗi, anh vội vàng xoay người rời đi.
Cánh cửa nặng nề được đóng chặt, ngăn chặn tầm mắt của Giản Ánh Nhu, cô không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Kính Thiên.
Cô cúi đầu nhìn xuống bộ váy bị xé rách không còn ra hình dáng gì ở trên người, trong lòng Giản Ánh Nhu chua xót đến mức nước mắt muốn trào ra lần nữa.
Cô vội vàng hít một hơi thật sâu, cố nén lại những giọt nước mắt đang chực trào, không cho phép mình khóc thêm một lần nữa.
Cô tựa lưng vào cửa, ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt mình, hít một hơi thật sâu.
Tần Kính Thiên, người đàn ông bước vào cuộc đời cô một cách đột ngột trong tình huống không hề có sự chuẩn bị của cô.
Dần dần, không biết từ khi nào cô bắt đầu quan tâm đến anh, để ý cách anh đối xử với mình, nghĩ đến liệu anh có biết quá khứ của cô hay không.
Bây giờ, cô không đủ can đảm để nói với anh những gì đã xảy ra ở Kinh Đô, cũng không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào sau khi biết chuyện, liệu anh cũng sẽ hiểu lầm cô và coi thường cô như bao người khác?
Trong lòng Giản Ánh Nhu không chắc chắn nên vẫn luôn không dám nhắc tới, bởi vì cô không muốn anh biết chuyện kinh khủng của gia đình mình.
Thậm chí cô còn cảm thấy nếu khi anh biết sự thật, rất có thể hai người sẽ chia tay.
Ù ù...
Trong không gian yên tĩnh, chiếc điện thoại di động đang ở trên bàn rung lên, phát ra âm thanh ù ù khiến Giản Ánh Nhu giật nảy mình.
Cô nhấc vạt váy đi đến cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại hiển thị một dãy số, điều này có nghĩa là số đó không có trong danh bạ của cô.
Mặc dù số này không có trong danh bạ điện thoại, nhưng Giản Ánh Nhu vẫn có ấn tượng với dãy số này, số điện thoại một người thân dùng trước đây, sao cô có thể không có ấn tượng chứ.
Điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng ngón tay đang duỗi ra của Giản Ánh Nhu vẫn chưa dứt khoát hạ xuống, trong lòng cô đang đấu tranh xem có nên trả lời hay không?
Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, Giản Ánh Nhu quyết định nghe xem rốt cuộc người đó muốn nói gì với cô.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Giản Ánh Nhu trượt ngón tay để nhận trả lời điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, hai người ở hai đầu điện thoại đều không nói chuyện, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia từ trong điện thoại.
Một lúc lâu sau, vẫn là Giản Ánh Như ở bên kia lên tiếng nói trước.
"Ánh Nhu, ngày mai em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi."
Giọng nói nhẹ nhàng của Giản Ánh Như từ ống nghe điện thoại truyền đến tai Giản Ánh Nhu, vẫn mềm mại êm tai như trước kia.
Giản Ánh Nhu nhớ lời miêu tả của Lăng Hoài Ngọc về giọng nói của Giản Ánh Như như thế này, giọng nói mê người được sinh ra để quyến rũ đàn ông qua điện thoại, chẳng trách Cố Hoàng Hải bị cô ta quyến rũ nhanh như vậy.
"Ánh Nhu..."
Giản Ánh Nhu không trả lời ngay nên khiến người đầu bên kia phải gọi cô một tiếng.
Ba năm trước, khi Giản Ánh Nhu biết được cô bị bạo lực trên mạng xã hội là do Giản Ánh Như lên kế hoạch, cô tự nhủ rằng trên đời này đã không có chị gái nữa, chị gái của cô đã chết vào lúc đó rồi.
Giờ đây, sau khi nhận được cuộc gọi từ Giản Ánh Như vào ba năm sau, nỗi oán hận cùng với nhiều loại cảm xúc khác nhau đang dần dần tan biến trong lòng cô.
Tại sao phải hành hạ chính bản thân bởi lỗi lầm của người khác chứ?
Đó là những gì Giản Ánh Nhu tự nói với chính mình.
"Ánh Nhu, chị muốn nói chuyện với em về chuyện của mẹ."
Đột nhiên Giản Ánh Như nhắc đến mẹ cô, sau đó cô nghĩ tới mẹ cô đang bệnh liệt giường, ba năm qua cô không hề nghe ngóng để ý đến chuyện đó, so với việc không còn cách nào khác lấy chuyện của mẹ nói với cô, dường như chuyện này thực sự nghiêm trọng.
“Chị nói thời gian và địa điểm đi."
Cuối cùng thì Giản Ánh Nhu vẫn chịu thỏa hiệp, cô cần biết những gì đã xảy ra với sức khỏe của mẹ mình.
"Chị đã tìm hiểu rồi, nghe nói rằng trên đường Hòa Bình ở Giang Bắc có một quán ăn có hương vị kinh đô đặc biệt rất ngon. Chúng ta gặp nhau ở đó vào buổi trưa ngày mai thì sao?"
Ngày mai là thứ bảy Giản Ánh Nhu được nghỉ, có thời gian trống nên cô đã đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Ánh Nhu đứng trước gương nhìn chính mình, dây vai bộ váy của cô đã bị Tần Kính Thiên xé rách, cả bờ vai trắng nõn đều lộ ra.
Nếu như để cho người khác thấy được bộ dáng của cô lúc này, sợ rằng sẽ truyền ra những lời nói khó nghe, nên cô nhất định không thể ra ngoài trong bộ dạng như thế này.
Ở đây không có quần áo để thay, cô phải suy nghĩ cách che giấu để không ai nhận ra được.
Giản Ánh Nhu sinh ra đã là một nhà thiết kế thời trang, trước đây khi làm thiết kế, việc cầm kéo cắt may là chuyện thường ngày. Hơn nữa m năng lực làm vô cùng cao, nên hẳn là có thể sửa chữa được tình trạng của lễ phục.
Cô sớm đã có một ý tưởng.
Cô tết chiếc khăn choàng vai nhỏ thành một chiếc nơ và buộc nó cùng với dây đeo vai, như vậy không những không nhìn thấy dây vai bị đứt, còn có thể che được những dấu hôn mà Tần Kính Thiên để lại trên cổ cô.
Ừm!
Nhìn chiếc váy của cô sau khi sửa lại, Giản Ánh Nhu cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi xác nhận rằng trên người không còn điểm gì có thể khiến người khác chỉ trích, Giản Ánh Nhu mới mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng lúc này cô không ngờ rằng Tần Kính Thiên đang đứng ở cửa, người mà cô cho rằng đã rời đi từ lâu, cô vừa mở cửa đã đụng phải ánh mắt của anh.
Hai người đối mặt nhìn nhau, cả hai cũng không có mở miệng nói chuyện, càng không biết nên nói gì, bầu không khí trở nên rất lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Giản Ánh Nhu lên tiếng trước: "Ừm, em muốn về trước."
Cô cúi đầu, không muốn nhìn ánh mắt của anh, trong lòng không hiểu được là cảm giác trốn tránh chuyện gì.
“Ừ.” Anh ừ nhẹ một tiếng, lòng bàn tay duỗi ra nắm lấy tay cô, dẫn cô đi.
Cô muốn hất tay anh ra, nhưng cô đã kìm lại.
Không phải cô là vợ của anh sao? Chuyện vừa rồi xảy ra, cô cho rằng anh chỉ đang thực hiện quyền lực của một người chồng đối với cô thôi.
Khi Giản Ánh Nhu đang tự thuyết phục bản thân, Tần Kính Thiên đã dẫn cô vào xe.
Từ kính chiếu hậu ông tài xế Ngụy lặng lẽ liếc nhìn hai người ngồi ở ghế sau xe, ông ta thận trọng hỏi: "Cậu chủ, cậu đi đâu?"
“Về nhà.” Tần Kính Thiên hời hợt nói ra hai chữ, sau đó nhắm mắt dựa vào ghế trong xe.
Bề ngoài anh vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, nhưng hiện tại trong lòng lại là sóng to dữ dội.
Tần Kính Thiên không biết mình bị làm sao, người có thể tự kiểm soát rất tốt từ trước đến nay, vậy mà vừa rồi không kiềm chế được cảm xúc trước mặt Giản Ánh Nhu.
Chỉ thiếu chút nữa là anh sẽ trở thành kẻ làm tổn thương cô như những người đã từng làm với cô.
Nếu không phải do nước mắt của cô rơi đúng lúc, anh nghĩ rằng có lẽ bản thân sẽ gây ra sai lầm không thể sửa chữa nổi.
Thật may là mọi chuyện vẫn chưa xảy ra ngoài ý muốn, anh vẫn chưa làm ra chuyện tổn thương đến cô, hai người vẫn có thể tiếp tục sống tốt cùng nhau.
Danh Sách Chương: