Cuối cùng bây giờ Giản Ánh Nhu cũng hiểu tại sao lúc làm việc Tần Kính Thiên phần lớn dùng tiếng Anh để nói chuyện rồi, vì anh vốn thuộc về Thịnh Thiên.
Có thể khiến Thịnh Thiên ủy nhiệm nhậm chức tổng giám đốc của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, chắc chắn năng lực của anh cũng nhận được sự công nhận. Hơn nữa từ những việc Tần Kính Thiên làm trong thời gian qua, có thể thấy năng lực của anh thực sự không hề tầm thường.
Nhìn rồi suy nghĩ, ánh mắt Giản Ánh Nhu dán chặt trên khuôn mặt Tần Kính Thiên không dời đi được.
Anh luôn đeo một chiếc kính gọng vàng, ngoài lúc đi ngủ thì rất ít khi thấy anh tháo kính xuống.
Anh đeo kính trông rất chững chạc cuốn hút, anh không đeo kính thì trông dịu dàng hơn đôi chút.
Nhưng cho dù là đeo kính hay không thì không thể nào che đi được khí chất cao quý và tao nhã toát ra từ người anh, cũng không che đi được khuôn mặt đẹp trai đến nỗi người hay thần cũng phải phẫn nộ của anh.
Đột nhiên, Giản Ánh Nhu nhớ đến một câu phổ biến trên mạng, đàn ông đeo kính trông rất văn vẻ lịch sự, dùng vẻ ngoài lịch thiệp để mê hoặc lòng người, nhưng thực chất lại là “mặt người dạ thú”.
Trong đầu Giản Ánh Nhu lại nhớ đến chuyện xảy ra hôm ở bữa tiệc từ thiện, hôm đó Tần Kính Thiên khiến cô sợ hãi, thật sự có hơi “mặt người dạ thú”.
Không, Giản Ánh Nhu vội lắc đầu rồi lại vỗ mặt mình, sao cô có thể nghĩ anh như vậy.
Đã chọn quên đi chuyện hôm đó rồi, cô không nên nghĩ lung tung nữa.
Giản Ánh Nhu nghĩ đến ngẩn người, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dịu dàng của Tần Kính Thiên đã dời lên người cô từ sớm.
Chốc chốc thì cô lắc đầu, chốc chốc lại vỗ mặt, chốc chốc cau mày, chốc chốc lại bĩu môi. Biểu cảm trên mặt thay đổi đa dạng, rõ ràng đang chìm đắm trong thế giới của bản thân cô.
Tần Kính Thiên nhìn cô, không khỏi muốn biết.
Rốt cuộc thế giới nội tâm của cô là thế nào?
Cô có thể cho phép anh đi vào xem không?
Có lẽ là ánh mắt Tần Kính Thiên quá nóng bỏng, cuối cùng Giản Ánh Nhu cũng hoàn hồn, ngẩng đầu thì chạm ngay ánh mắt của Tần Kính Thiên.
Cô nhanh chóng ngoảnh đầu đi, trực giác muốn né tránh ánh mắt của anh.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Không, không nghĩ gì cả.”
Nghe cô nói không có gì, Tần Kính Thiên không tiếp tục truy hỏi nữa, anh lại tập trung vào công việc lần nữa.
Tần Kính Thiên đang bận làm việc, Giản Ánh Nhu cũng không tiện quấy rầy anh, chỉ im lặng ngồi đó.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Hứa Phi Tuyết mang một hộp đồ ăn nhẹ và sữa tươi đến, nhìn Giản Ánh Nhu rồi cười tít mắt nói: “Cô Tần, đây là đồ tổng giám đốc Tần bảo tôi chuẩn bị cho cô.”
Giản Ánh Nhu cảm ơn Hứa Phi Tuyết, bưng đồ ăn nhẹ đến bên bàn làm việc của Tần Kính Thiên, cười hỏi anh: “Anh muốn ăn chút không?”
“Ừm.” Tần Kính Thiên lại trả lời một chữ bằng âm mũi đơn giản như vậy.
Giản Ánh Nhu lại đẩy đĩa đến gần anh: “Vậy ăn chút đi rồi làm việc tiếp, máy móc cũng không thể hoạt động hai mươi bốn tiếng không ngừng được, huống chi anh còn là con người.”
“Đút anh.” Tần Kính Thiên chẳng hề ngẩng đầu, nói.
Ách...
Đút anh?
Sao lúc người đàn ông Tần Kính Thiên này nói những lời mập mờ như vậy luôn có thể đứng đắn thế nhỉ?
Làm người ta không hiểu, rốt cuộc anh không biết hành động đút đồ ăn này mập mờ cỡ nào hay là anh muốn chọc cô?
Trái tim bé nhỏ của Giản Ánh Nhu đập loạn nhịp.
Nhưng lại nhìn Tần Kính Thiên, anh đang bận làm việc, chẳng hề ngó ngàng đến cô, chắc chắn càng không có suy nghĩ gì khác, anh có đang không rảnh tay mà thôi.
Được rồi, Giản Ánh Nhu thừa nhận lại là do mình nghĩ nhiều.
Cô cầm một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng Tần Kính Thiên: “Nào, há miệng.”
Hai mắt Tần Kính Thiên nhìn vào số liệu trên màn hình máy tính, nghe lời há miệng cắn một miếng.
Anh cắn một miếng to, một miếng mà hết phân nửa miếng bánh.
Đợi anh ăn xong, Giản Ánh Nhu đưa tới đút anh.
Không biết là vô tình hay cố ý, anh vừa cắn một miếng thì cắn luôn cả ngón tay của Giản Ánh Nhu.
Anh cắn không mạnh lắm, chỉ mút nhẹ nhàng như em bé bú sữa, cảm giác tê dại lập tức chạy khắp người Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu giật mình lập tức rụt tay lại, khuôn mặt lại lần nữa đỏ bừng.
Cuối cùng ánh mắt Tần Kính Thiên rời khỏi máy tính, anh nhìn Giản Ánh Nhu, từ tốn nói: “Em đang chọc khỉ đấy à?”
Giản Ánh Nhu: “...”
Hờ...
Lẽ nào lại là cô nghĩ nhiều, thực ra anh hoàn toàn không có ý kia như cô đang nghĩ?
Cô lại cầm miếng bánh đưa qua: “Vậy anh ăn miếng nữa đi.”
“Có phải ở đây với anh chán lắm không?” Tần Kính Thiên không há miệng nữa mà hỏi cô một câu.
“Không chán.” Về nhà cũng chỉ một mình, ở đây còn có thể nói chuyện với anh, Giản Ánh Nhu cảm thấy chẳng có gì là không tốt cả.
Quan trọng nhất vẫn là gấp đôi lương mà ban nãy anh nói.
“Giản Ánh Nhu.”
Tần Kính Thiên lại gọi tên cô, giọng nói vẫn từ tính và đầy sức hấp dẫn, sống chung với anh hai ba tháng rồi, cô vẫn cảm thấy lúc anh gọi tên cô nghe rất êm tai.
“Dạ?”
Vừa dứt chữ “dạ”. Tần Kính Thiên đã vươn cánh tay dài, kéo cô ngồi trên đùi anh.
Giản Ánh Nhu hoảng hốt đưa tay chống lên lồng ngực anh, cơ thể cũng cừng đờ, lúc lên tiếng giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Tần Kính Thiên, đừng ở đây.”
“Đừng ở đây cái gì?” Anh duỗi tay vén lọn tóc lộn xộn trước trán cô, hai mắt nhìn cô chăm chú, hỏi một cách nghiêm túc.
Giản Ánh Nhu: “...”
Vừa rồi cô tưởng anh lại muốn làm như tối hôm đó, cô hoảng sợ nên nói như vậy theo bản năng.
Nhưng bây giờ trông dáng vẻ của Tần Kính Thiên, anh không muốn làm gì cô cả. Lại là do cô nghĩ nhiều rồi, sao cô dám nói với anh... “đừng ở đây cái gì” được.
Trước đây, những lúc cô không muốn trả lời câu hỏi, muốn trốn tránh thì Tần Kính Thiên luôn rất ân cần, sẽ không gặng hỏi cô.
“Hửm?” Hôm nay Tần Kính Thiên không định bỏ qua cho cô, nhất định phải biết được “đừng ở đây cái gì” từ miệng cô.
Cơ thể được anh ôm, hơn nữa còn là lần đầu tiên ôm thân mật như vậy, đầu Giản Ánh Nhu sắp bị thiêu đốt, không tìm được cái cớ nào cả.
Lúc này, cô chỉ mong sao mình có thể mọc thêm một cái vỏ, chỉ cần trốn trong cái vỏ của mình, như vậy thì cô không cần trả lời nữa.
Ánh mắt Tần Kính Thiên luôn nhìn vào cô, vừa tập trung vừa nghiêm túc, dường như đang dùng ánh mắt để nói với cô, nếu không có được câu trả lời thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Giản Ánh Nhu muốn trốn nhưng hoàn toàn không trốn được.
Cánh tay anh như đang xoa nhẹ eo cô, nhưng lực lại mạnh khiến người ta không thể nào vùng vẫy được.
Sau khi vùng vẫy, Giản Ánh Nhu bỏ cuộc.
Không biết có phải đầu óc ngớ ngẩn hay không, dưới ánh mắt của Tần Kính Thiên, cô duỗi tay ra ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Không, cũng không phải cô hôn anh mà là cắn anh.
Như thể đang trả mối thù tối hôm đó, phải trả lại hết những việc anh đã làm với cô.
Trên mặt tình cảm, Tần Kính Thiên không có nhiều kinh nghiệm, nhưng trên thương trường anh là sếp lớn hô mưa gọi gió.
Chỉ hơi ngập ngừng trong giây lát, anh giành lại thế chủ động, hôn cô ngấu nghiến.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Lưu Phó Duy đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Tần...”
Hai người đang hôn thắm thiết lập tức tách ra, Giản Ánh Nhu muốn trốn nhưng lại bị Tần Kính Thiên ấn vào lòng, u ám nói: “Chuyện gì?”
Danh Sách Chương: