• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên Giản Ánh Nhu không hiểu mình phải chịu đựng ấm ức trong mấy năm qua là vì cái gì, cô từng nghĩ rằng trốn khỏi những người nhà mất hết tính người thì bản thân có thể bình yên vô lo, nhưng bây giờ thì sao?

Cố Hoàng Hải năm lần bảy lượt khổ sở ép bức lẫn nhau, Giản Ánh Như ngấm ngầm tính kế, bọn họ giống như ác quỷ ở nơi địa ngục thâm sâu, từng chút từng chút xâu xé hạnh phúc của cô.

Sao bọn họ có thể?

Lúc này, Mã Quý Tình đã đi đến bên cạnh Giản Ánh Nhu, hạ thấp giọng nói một cách đắc ý: “Giản Ánh Nhu, tôi đã nói, mặc kệ trả cái giá như thế nào, tôi sẽ không để cô đẹp mặt.”

Mã Quý Tình cười đắc ý đến cỡ nào chứ, đắc ý đâm xuyên đôi mắt của Giản Ánh Nhu.

Giản Ánh Như và Cố Hoàng Hải có thể tổn thương cô, đó là vì cô đã từng yêu, đã từng quan tâm.

Nhưng cô ta? Mã Quý Tình, cô ta cũng xứng sao?

Giản Ánh Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay vung về phía Mã Quý Tình: “Mã Quý Tình, cô là cái thá gì!”

Một tát này của cô đã dùng lực rất lớn, để lại trên mặt Mã Quý Tình năm ngón tay đỏ hồng.

Mã Quý Tình che khuôn mặt bị đánh đau, hung dữ nhìn Giản Ánh Nhu: “Con điếm thối, bà mẹ nó, còn dám ra tay đánh người.”

Mã Quý Tình vừa mở miệng, Giản Ánh Nhu lại tát thêm một cái nữa, có đôi khi nói chuyện thì người ta không nghe, còn không bằng ra tay trực tiếp.

“Bà mẹ nó đánh người...”

Hai cái tát liên tiếp, Mã Quý Tình cũng không bằng lòng làm người chịu thiệt, nhào về phía Giản Ánh Nhu, nắm tóc của Giản Ánh Nhu dùng sức kéo một cái.

Giản Ánh Nhu bị Mã Quý Tình kéo tóc, đau đến mức cắn chặt răng, nhưng đã nén tiếng rên đau đớn lại.

Giản Ánh Nhu quan sát tình huống, Mã Quý Tình lùn hơn cô, mang giày cao gót cao hơn cô, cô có thể lợi dụng ưu thế này.

Giản Ánh Nhu trông nhỏ bé gầy gò, nhưng vì những năm này, cô tự tay làm hết mọi việc nên sức lực cũng không nhỏ.

Nhìn thấy hai người đánh đánh kéo kéo đến bên mép bục, Giản Ánh Nhu dùng sức đẩy một cái, Mã Quý Tình lắc lư hai cái, bởi vì trọng tâm không ổn định, bịch một cái ngã xuống bục.

Nhưng trước khi ngã xuống, Mã Quý Tình đã nắm tóc của Giản Ánh Nhu, Giản Ánh Nhu cũng bị kéo ngã xuống chung.

May là khắp phòng đa năng đều đã trải thảm, Giản Ánh Nhu và Mã Quý Tình ngã xuống cũng không đau.

Mã Quý Tình bò dậy, nói tiếp: “Ở đây có rất nhiều phụ nữ đã kết hôn đúng không? Chắc chắn cũng có chồng ngoại tình đúng không? Lẽ nào các người không căm hận loại người thứ ba này sao? Trước đây, cô ta có thể quyến rũ anh rể của mình, bây giờ có thể quyến rũ tổng giám đốc Tần đã có vợ, sau này cũng có thể quyến rũ chồng của các người.”

Mã Quý Tình biết một mình mình thì không thể làm gì Giản Ánh Nhu, nhất định phải khiến Giản Ánh Nhu dấy lên nỗi căm hận chung, muốn những người khác cùng giúp đối phó Giản Ánh Nhu.

Mã Quý Tình đã từng là người của bộ phận PR, tài ăn nói vẫn có, hơn nữa Triệu Linh Phân lại ở bên cạnh nói một vài lời châm dầu vào lửa.

Có người bị kích động, cũng gia nhập vào trong chiến đội: “Thật không biết xấu hổ, mau đi đi, người thứ ba.”

“Người thứ ba, mau cút đi xa một chút.”

Quyến rũ anh rể của mình, quyến rũ người đã có vợ...

Đủ loại câu từ mắng nhiếc liên tục vang lên, truyền vào trong tai của Giản Ánh Nhu, trong lòng Giản Ánh Nhu.

Khi Giản Ánh Nhu vừa ngã xuống thì chân đã bị trẹo, cô thử đứng dậy vài lần mới đứng dậy được.

Chân bị trẹo của cô là chân trái, sau khi đứng dậy, tất cả trọng lượng đều chỉ có thể dồn hết vào chân phải.

Hình ảnh, giống như đã quay về ba năm trước một lần nữa...

Một lần nữa, cô chỉ có thể nhìn những người đó mắng chửi, nhưng lại không thể làm gì.

Giản Ánh Nhu nhìn, nghe, dần dần không nhìn thấy gì cả, trước mắt là một khoảng mơ hồ.

“Thư ký Hứa, đang ồn ào gì thế?”

Sau đó một giọng nói trầm thấp đến mức rét thấu xương vang lên, đám người quay đầu lại ngay lập tức, nhìn thấy Tần Kính Thiên đang dẫn Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết cất bước đi đến.

Nghe thấy tiếng của Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu mau chóng chỉnh sửa lại đầu tóc của mình, đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu, mặc kệ anh nhìn cô thế nào, cô cũng không muốn mất mặt ở trước mặt anh.

Mã Quý Tình và Triệu Linh Phân trao đổi ánh mắt với nhau, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Tần Kính Thiên đến rồi, giờ chính là lúc kịch hay bắt đầu, nghĩ đến chuyện Giản Ánh Nhu bị Tần Kính Thiên vứt bỏ, bị xem thường, Mã Quý Tình muốn vỗ tay tán thưởng.

Tần Kính Thiên vẫn mặc đồ vest thủ công màu xám bạc, sắc mặt bình tĩnh, bước từng bước chân tao nhã như cũ.

Khi anh đi đến, mọi người không tự chủ được mà tránh ra, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người của anh, chuyển động theo sự di chuyển của anh.

Mà ánh mắt của anh lại chỉ nhìn thấy Giản Ánh Nhu đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, anh nhìn thấy cô đang siết chặt tay lại, nhìn thấy bờ môi trắng bệch của cô, nhìn thấy nụ cười giả tạo của cô, nhìn thấy cô giả vờ không quan tâm.

Rõ ràng cô đang cười, nhưng Tần Kính Thiên lại cảm thấy cô đang khóc, rất muốn tự tay lau nước mắt cho cô.

Giản Ánh Nhu cũng nhìn anh, không, cô không phải nhìn anh, ánh mắt của cô đang đổ dồn vào phương hướng mà anh đi đến, nhưng không có tiêu cự, trong ánh mắt của cô không có sự tồn tại của anh.

Cô không dám nhìn anh, vì cô sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh, sợ nghe thấy anh nói ra lời khó nghe...

Đúng, cô đang sợ hãi, cho nên cô không dám nhìn Tần Kính Thiên.

Cô biết, anh cách cô càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

Cuối cùng, anh đã đến bên cạnh cô, đứng bên cạnh cô, gọi tên cô một cách nhẹ nhàng giống như ngày trước: “Giản Ánh Nhu.”

“Ừm.” Giản Ánh Nhu vẫn giống như trước, khi anh gọi tên cô thì cô sẽ đáp lại anh một tiếng một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô không dám thu hồi ánh mắt nhìn anh.

“Em có anh.” Anh mang theo bàn tay có những vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tròn của cô, lại hôn xuống trán của cô một cái, nói một cách trầm thấp mà lại dịu dàng: “Giản Ánh Nhu, nhìn anh.”

Lúc này, tất cả giọng nói ở xung quanh đều biến mất, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

“Tổng giám đốc Tần, anh nhìn màn hình lớn, anh nhìn những chuyện mà cô ta làm trước kia, anh sẽ biết rốt cuộc cô ta là người phụ nữ thế nào.”

Mã Quý Tình nhìn thấy Tần Kính Thiên không những không biểu hiện ra sự chán ghét đối với Giản Ánh Nhu, ngược lại ánh mắt lại đau lòng như vậy, lập tức quên mất thân phận của mình, đứng ra hét lớn làm ầm ĩ lên.

Tần Kính Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người vừa nói, dường như nhìn thấy trong ánh mắt bình tĩnh hiện lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo đến thấu xương: “Thư ký Lưu.”

Chỉ bị anh nhìn một cái, Mã Quý Tình sợ đến mức lùi về sau vài bước, cũng không dám nói thêm một chữ nào nữa.

Lưu Phó Duy bước lên trước ngay lập tức: “Tổng giám đốc Tần, chuyện xảy ra hôm nay, tôi nhất định sẽ để người điều tra rõ, danh tiếng của bà chủ, sao có thể để những kẻ xấu này có thể bôi xấu được.”

Bà chủ?

Mọi người đều đã nghe thấy hai chữ then chốt “bà chủ” ở trong lời nói của Lưu Phó Duy.

Lẽ nào Giản Ánh Nhu là?

Mọi người đều trợn mắt nhìn mọi thứ ở trước mắt, muốn nhận được sự khẳng định, lẽ nào người vợ mà tổng giám đốc Tần nói đến, thật ra là Giản Ánh Nhu?

Giản Ánh Nhu mím môi, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tần Kính Thiên, lẳng lặng nhìn anh, rõ ràng muốn bày ra một dáng vẻ tươi cười với anh, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống.

Nhìn thấy cô rơi nước mắt, trái tim của Tần Kính Thiên thắt chặt lại, anh lại cúi đầu hôn nước mắt của cô, nhưng anh càng hôn, cô lại càng khóc nhiều hơn, rất lâu sau mới dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
MH
Mui Ho01 Tháng mười một, 2022 15:49
Có bản convert k mn ơi?
BÌNH LUẬN FACEBOOK