Chương 1396:
Chứng kiến đội ngũ bày ra dáng vẻ lười biếng, mắt Diệp Quân Lâm nổi lên lửa giận. Không có quy củ!
Với tư cách là chiến sĩ Côn Luân, mỗi giây mỗi phút đều phải nhớ rõ kỷ luật quân đội.
Thế này thì ra cái thể thống gì?
Đây là doanh trại tập huấn, không phải phòng bếp nhà các người mà thích tới thì tới…
Ngược lại Dư Tiểu Cầm và Phương Kim Sơn rất vui vẻ, Đám gai góc này quả nhiên sẽ không để huấn luyện viên sống an ổn.
Anh gặp được một phiền phức lớn rồi.
Ngay lúc mọi người trong trại tập huấn thấy được huấn luyện viên của bọn họ là Diệp Quân Lâm lạ lãm trẻ tuổi, ai cũng đều không chấp nhận.
Không phải chiến tướng vang danh bốn phương còn chưa tính.
Vậy mà lại phái một người tầm thường trẻ tuổi làm huấn luyện viên?
Đang làm cái quái gì vậy?
Kể chuyện hài sao?
Người huấn luyện viên này còn khác hẳn so với trí tưởng tượng của bọn họ.
Phương Kim Sơn ho khan hai tiếng nói: “Giới thiệu qua cho mọi người biết, đây là tổng huấn luyện viên của trại huấn luyện binh lính Tiềm Long! Mọi người hoan nghênh nhé!”
Thế nhưng sau khi Phương Kim Sơn nói xong, chẳng có người nào để ý tới.
Mỗi người, hoặc là đứng đấy, hoặc là ngồi xem.
Tất cả kiêu ngạo nhìn Diệp Quân Lâm.
Dư Tiểu Cầm nhắc nhở: “Mọi người nể mặt chút, dù sao đây cũng là huấn luyện viên!”
Thể nhưng không ai đáp lại.
Dư Tiểu Cầm đắc ý nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Ánh mắt kia như muốn nói: Nhìn xem, không phải ai thích cũng có thể làm huấn luyện viên!
Diệp Quân Lâm đứng tại chỗ yên lặng, khiến hai người Dư Tiểu Cầm cũng xấu hổ thay.
Diệp Quân Lâm chứng kiến dáng vẻ của đám người kia, cơn phẫn nộ đã lên tới đỉnh điểm.
Tôn trọng! Tối thiểu nhất là sự tôn trọng cũng không có! Không nói đến thực lực của người huấn luyện viên như nào, chỉ cần là đảm nhiệm chức vụ này, bất cứ ai cũng phải tôn trọng.
Còn nữa, biên giới phía Nam sẽ không tùy tiện để một người làm chức vụ huấn luyện viên.
Huấn luyện viên được đứng ở đây, nhất định là Tiêu Tuyệt Trân ngàn chọn vạn tuyển, mới có thể đủ năng lực gánh vác vị trí này.
“Đứng nghiêm chỉnh lên cho tôi!”
Đột nhiên Diệp Quân Lâm quát to một tiếng.
Một tiếng này dọa đến tất cả mọi người.
Đám người Lý Lang, Diệp Chính đã chuẩn bị đứng lên.
“Tương lai của binh lính Tiêm Long? Còn muốn tiến vào lữ đoàn Côn Luân? Nhìn xem dáng vẻ của các cậu bây giò, xứng sao? Tối thiểu nhất là sự tôn trọng còn không cói”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.