Chương 1149:
Nếu ba mẹ cậu bình thường thì không sao! Cậu trông xem mẹ cậu già thế nào, rõ là ốm yếu bệnh tật, hoàn toàn là gánh nặng! Cậu muốn hại Từ Nhiệm à? Từ Nhiệm nợ cậu cái gì?”
Hai vợ chông Đoàn Hồng Thái tức giận vô cùng. Chí Oánh tủi thân rơi lệ. Là bà khiển con trai khó xử… Ngô Thị Lan cũng lên tiếng: “Lại nói, Từ Nhiệm chính là doanh nhân hàng đầu tỉnh Bắc Giang, giá trị con người có thể lên tới hàng nghìn tỷ, nghĩa là tâng lớp đứng đầu xã hội này.
Mẹ cậu thì sao? Một người lao công không có bối cảnh mà thôi.
Câu và Từ Nhiệm không xứng!”
“Đúng thế, hai đứa ở bên nhau sau này sẽ thành trò cười cho thiên hạ! Nhà họ Trịnh cũng mất sạch mặt mũi vì hai người!” Trịnh Quốc Thắng bổ sung. Chí Oánh run lên. Cuối cùng vấn đề bà lo lắng vẫn xảy ra. Trở ngại lớn nhất giữa Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm là hai nhà không môn đăng hộ đối. Nếu hai người ở bên nhau, tương lai sẽ tràn đầy bi kịch.
Diệp Quân Lâm cười khẽ: “Thì sao nào? Mấy người có mục đích gì? Cứ nói thẳng đi!”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên dù sao cũng có vài phần tình cảm với Diệp Quân Lâm, khó mà nói ra lời được.
Ngô Thị Lan lại cười mỉa: ‘Muốn mẹ con hai người cút khỏi Bắc Giang này!”
“Diệp Quân Lâm, cậu phải nhìn nhận thực tế đi, cậu và Từ Nhiệm vĩnh viên không thể ở bên nhau! Thân phân không xứng, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý đâu! Nếu mẹ con hai người còn ở lại Bắc Giang chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng tới Từ Nhiệm, nên hai người cần phải rời đi!” Trịnh Quốc Thăng thầy Ngô Thị Lan nói quá nặng lời thì đứng ra giải thích.
“Tất nhiên, chúng tôi sẽ không để hai người đi không đâu! Chỉ cần hai người cam đoan không tới quấy rầy Từ Nhiệm nữa, chúng tôi sẽ cho hai người hai trăm triệu, cộng thêm bố trí nhà ở và công việc cho cậu, đảm bảo đủ hai người sống cả đời.” Đoàn Hồng Thái hít sâu một hơi.
Trịnh Nhã Uyên thở dài: “Dù sao chúng ta cũng quen biết một thời gian! Xin cậu bỏ qua Từ Nhiệm đi! Cũng coi như buông tha cho chúng tôi!” Vẻ mặt Chí Oánh thay đổi không ngừng, vội thúc giục Diệp Quân Lâm: “Con trai, mau đồng ý với bọn họ đi! “Hả?” Nghe bà nói mấy người Ngô Thị Lan đêu sáng mắt lên.
Theo bọn họ thấy, Chí Oánh chính là kiểu người thích món hời nhỏ trước mắt điển hình.
Điều kiện là tuyệt đối không làm phiên Lý Từ Nhiệm nữa, vậy mà cũng đồng ý.
Chí Oánh nói tiếp: “Con trai, mẹ nói thật với con, Từ Nhiệm rất tốt, nhưng con không xứng với cô ấy.
Môn không đăng hộ không đối, ở bên nhau sẽ không hạnh phúc! Mẹ chính là một ví dụ chân thực nhất!” Chí Oánh lo lắng rất nhiều.
Nếu nhà họ Diệp đến trả thù mà Lý Từ Nhiệm lại ở cùng hai người thì cũng sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Buông tha cô bé ấy mới là lựa chọn đúng đắn.
“Diệp Quân Lâm, cậu nghe rồi đấy, mẹ cậu suy nghĩ thoáng hơn cậu nhiều! Cậu tràn đầy kiên trì và nhiệt huyết cũng không đủ đâu, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước sự thật thôi!” Ngô Thị Lan cười nói.
Diệp Quân Lâm nhìn mẹ mình thật lâu, trong lòng thâm nghĩ…
Mẹ à, mẹ nói không xứng là không đúng đâu.
Mẹ biết không, bây giờ con trai mẹ chính là đứng đầu thiên hạ, không ai sánh kịp.
Bối cảnh ư? Cả Việt Nam này đều là bối cảnh của anh! Ai có thể so được anh? Ngô Thị Lan vung tay lên, Trịnh Quân Nga bên cạnh lập tức cầm một tò chỉ phiếu và vài thứ đặt vào lòng bàn tay Chí Cánh.
“Chúng tôi không phải đối tượng cho mấy người bố thí, không cân mây thứ này!” Diệp Quân Lâm cản tay Trịnh Quân Nga lại.
“Nói cho các người biết, Diệp Quân Lâm này muốn gì không ai quản được! Mệnh của tôi không phụ thuộc vào ông trời mà do chính tôi quyết định! Tôi sẽ không từ bỏ Từ Nhiệm, tôi và cô ấy yêu nhau thật lòng! Chuyện của chúng tôi không tới phiên người khác nhúng tay!”
Diệp Quân Lâm rõ ràng rành mạch biểu thị thái độ.
Chỉ cần trái tim Lý Từ Nhiệm không đổi thì không ai có thể cản được.