Mục lục
Chiến Thần Trấn Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676:

 

Diệp Quân Lâm cười cười: “Số tiền này các ông bỏ ra được đúng không?”

 

“Không… không vấn đề gì…”

 

Sở Văn Vũ thật sự là muốn đập đầu chết.

 

Tranh chấp với nhà họ Triệu, nhà họ Sở thua sạch.

 

Lần này, nhà họ Sở đại thương nguyên khí…

 

“Nhìn bộ dạng đắc ý của con rẻ cô kìa! Như thể cậu ta là người giải quyết thật vậy!”

 

Tiêu Nhược Mai khinh thường nói Triệu Nhã Lan.

 

“Đúng thé, rõ ràng là Triệu Viễn giải quyết, Diệp Quân Lâm cậu ta ra vẻ cái gì chứ?”

 

“Đúng thế, vừa nãy cậu ta ra oai, nhìn không quen!”

 

“Cũng coi như cậu ta có tí tác dụng, nếu Triệu Viễn mà giải quyết, chắc chắn sẽ không nhắc đến phí tổn thất tinh thần một tỷ, chỉ có Diệp Quân Lâm mới mặt dày như thế thôi!”

 

Người nhà họ Triệu nhao nhao trào phúng, nhưng niệm tình Diệp Quân Lâm có công, cho nên lời nói của mọi người không ác độc lắm.

 

Sau khi mọi người rời đi.

 

Hai người Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc ôm chặt lấy Triệu Viễn, hô to: “Viễn à, cháu đúng là niềm tự hào lớn nhất của nhà họ Triệu chúng taI”

 

Hai người cực kỳ vui mừng.

 

Nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

 

“Nhà họ Triệu chúng ta thật may mắn, có thể có được đứa cháu Triệu Viễn như này!”

 

Mọi người đều nhìn Triệu Viễn với ánh mắt sùng bái và hâm mộ.

 

Từ hôm nay trở đi, Triệu Viễn sẽ là người quan trọng nhất ở nhà họ Triệu.

 

Là nền tảng cho sự kiến thiết và phát triển nhà họ Triệu Sau này.

 

Ngô Mộc Lan nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Cậu cũng được coi là có công, dẫu sao cũng đứng trên một chiến tuyến với Triệu Viễn.

 

Tắt nhiên là bởi vì con người Viễn quá tốt, thằng bé giản dị dễ gần, đối xử công bằng với từng người trong gia tộc.

 

Cho dù chúng tôi nghĩ cậu bình thường, nhưng rất nhiều lần Viễn bảo chúng tôi phải đối xử tốt với cậu, coi trọng cậu.”

 

“Đúng, sau này, Diệp Quân Lâm cậu hãy học hỏi Triệu Viễn nhiều vào. Anh ấy coi trọng anh như thé, đi cùng anh ấy, anh sẽ không kém đâu!”

 

Rõ ràng đang khen Diệp Quân Lâm có công, nói ra lại thành công lao của Triệu Viễn.

 

Triệu Viễn xấu hổ không chịu nồi, cúi tháp đầu, không dám nhìn Diệp Quân Lâm.

 

Anh ta gắt gao nắm chặt nắm đắm, hết sức xấu hổ, nều có một cái lỗ ở đây anh ta sẽ chui vào luôn.

 

Ngay cả Tiêu Thắm còn thấy ngại.

 

Anh Triệu Viễn được khen lên tận trời rồi.

 

Thế mà lại không có một tí quan hệ gì với anh ta.

 

Ngô Mộc Lan lại nói với Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên: “Mấy hôm nay đã để anh chị khổ rồi, nhưng Triệu Viễn coi trọng nhà anh chị, sau này có việc thì có thể tới tìm nhà họ Triệu.”

 

“Cảm ơn bố mẹt”

 

Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên lập tức nói.

 

“Néu muốn cảm ơn thì anh chị đi cảm ơn Triệu Viễn đi!”

 

Ngô Mộc Lan bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

 

Hai người Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên đi tới trước mặt Triệu Viễn, nói cảm ơn: “Cháu à, cảm ơn cháu nhé.”

 

“Cô, chú đừng làm thế!”

 

Triệu Viễn lập tức ngăn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK