Chương 1509:
Cảm thấy anh không lớn mạnh bằng mình.
Anh ta mới xứng đáng là người được phong là Chiến Thần Trấn Quốc của Côn Luân.
Vì thế không dưới mười lần Trần Hữu Đạo muốn đến thách thức Diệp Quân Lâm.
Có điều Diệp Quân Lâm không hề coi trọng công danh.
Lần nào anh cũng đều từ chối lời thách thức của Trần Hữu Đạo.
Dù cho bị Trần HữuĐạo kề dao vào cổ thì anh cũng không hề đồng ý, Trần Hữu Đạo trước nay vẫn luôn không có cơ hội chứng minh bản thân anh ta mạnh hơn Diệp Quân Lâm.
Nhưng lần này, cuối cùng anh ta cũng đợi được cơ hội đó rồi.
“Thật ra nếu như anh muốn vị trí của tôi thì tôi hoàn toàn có thể nhường cho anh vì tôi đã nợ anh một ân tình vô cùng lớn!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Không! Anh nhường cho tôi sao? Anh đang xem thường Trần Hữu Đạo này đấy à? Tôi muốn dựa vào thực lực thật sự để giành lấy vị trí của anh chứ không phải dựa vào sự nhường nhịn của anh!”
Một câu nói đã khiến cho Trần Hữu Đạo thấy hơi nổi giận.
Diệp Quân Lâm mím môi: “Anh hiểu sai ý của tôi rồi, ân tình này của anh dành cho tôi quá lớn lao, tôi cảm thấy chỉ bằng việc anh tiếp nhận vị trí của tôi thì vẫn chưa đủ để trả nợ cho anh”
“Không, tôi không yêu cầu anh phải báo đáp ân tình của tôi bằng một cách thế nào đó, tôi chỉ muốn anh chấp nhận lời thách thức của tôi rồi sau đó hai chúng ta sẽ đánh với nhau một trận đã đời!”
Trân Hữu Đạo cười lạnh, nói.
Ngay lúc này năm người Tây Phương và cả ba người Thất Sát đều đang thở gấp.
Bọn họ cũng rất muốn biết giữa hai người bọn họ thì ai sẽ là người mạnh hơn.
Bởi vì có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Nhưng về cơ bản thï hai người bọn họ là 50-50.
Nên ngay cả bọn họ cũng muốn biết ai mạnh hơn ail Diệp Quân Lâm hít một hơi thật sâu nói: “Được, tôi chấp nhận lời thách thức của anh “Được, nếu như anh thua vậy thì anh phải đưa vị trí của anh cho tôi. Còn nếu như tôi thua thì cả đời này tôi sẽ nghe theo sự sai khiến của anh!”
Trong ánh mắt của Trần Hữu Đạo như bắn ra những tia sáng, nói bằng giọng vô cùng kiên quyết.
“Được, tôi đồng ý! Có điều phải chờ tôi giải quyết xong chút chuyện riêng mới có thể bắt đầu trận chiến này!”
Diệp Quân Lâm nói.
Trân Hữu Đạo gật đầu đồng ý.
“Phù!
Mọi người đều như hít vào một ngụm khí lạnh.
Trân chiến lần này là một sự việc rất trọng đại.
Hai người bọn họ đều đã đặt cược tất cả những gì bản thân mình có.
Phá Quân hỏi: “Thây ơi, thây năm chắc bao nhiêu phần trăm?”
“Năm mươi phần trăm!”
Sau khi Trần Hữu Đạo suy nghĩ cả nửa ngày mới đưa ra đáp án này.