Những ngày tiếp theo, đều là vì chuẩn bị cho lễ kỷ niệm nửa năm này.
Tin tức nhanh chóng lan truyền đến Kim Lăng, Tô Châu và Hàng Châu, thậm chí toàn bộ tỉnh Giang Nam.
Mặc dù Tập đoàn Vân Đình thấp kém, nhưng ai cũng biết rằng sau khi cải tổ các thế lực lớn ở Tô Châu, Hàng Châu và Kim Lăng, người được lợi lớn nhất chính là chủ tịch bí ẩn của Tập đoàn Vân Đình.
Không ai không tò mò về anh!
Tôi muốn biết người chủ tịch này trông như thế nào và thân phận của anh ta là gì?
Chắc đó là thế lực rất lợi hại.
Chỉ trong nửa năm mà tập đoàn Minh Cường đã phát triển đến quy mô như vậy.
Nhà họ Trịnh cũng đã biết tin nên cố ý gọi Lý Từ Nhiệm tới.
“Bà ngoại, ông ngoại, có chuyện gì vậy a?” Lý Từ Nhiệm hỏi.
“Từ Nhiệm, bà nghe nói rằng tập đoàn Minh Cường sẽ tổ chức lễ kỷ niệm nửa năm thành lập đúng không? Cháu có tham dự không?” Vẻ mặt Ngô Thị Lan tràn đầy trông mong.
“Cháu có tham gia, sao vậy?”
“Thật tuyệt! Bà nghe nói ông chủ bí ẩn của tập đoàn Minh Cường sẽ xuất hiện trong lễ kỷ niệm này à?” Ngô Thị Lan tiếp tục.
“Đúng, quả thật là như vậy!” Ngô Thị Lan lập tức trở nên vui mừng: “Thật tuyệt vời!”
“Nghe nói ông chủ bí ẩn của tập đoàn Minh Cường còn trẻ tuổi và giàu có, lại còn độc thân! Nghe nói lai lịch của câu ấy rất lớn, Thiên Danh và Hoa Lư trải qua sóng gió rung chuyển cũng chỉ có anh ta là người cười cuối cùng!” Trịnh Quốc Thắng phụ họa: “Quả thực như vậy, nếu không có năng lực làm sao có thể đứng vững?”
“Từ Nhiệm, cháu phải nắm bắt cơ hội và cố gắng tìm hiểu qua lại với người khác! Lần này mọi người sẽ không ép buộc cháu, cháu cứ tùy theo ý mình.
Ngô Thị Lan nói.
“Bà ngoại, bà đang nói cái gì vậy? Cháu đã có Quân Lâm thì làm sao có thể qua lại với người khác?” Lý Từ Nhiệm rõ ràng là không vui.
“Không đúng, hiện tại cháu vẫn độc thân! Tiếp xúc làm quen với người ta thì có chuyện gì sao? Dù sao cũng không phạm pháp.” Ngô Thị Lan giả vò tức giận.
Lý Từ Nhiệm cười bất lực: “Bà ngoại, bà lo lắng quá rồi.
Ông chủ của tập đoàn Minh Cường có thể thích cháu sao?”
“Nếu là người khác có lẽ là không!
Nhưng cháu rất có hi vọng!”
“Ông chủ của tập đoàn Minh Cường hết lần này đến lần khác giúp cháu, cháu không nghĩ tới sao?” Sau lời nhắc nhỏ của Ngô Thị Lan, trong lòng Lý Từ Nhiệm hơi nảy lên một chút.
Không ai trên thể giới này tự nguyện giúp đỡ người khác ngoại trừ người thân, bạn bè và người yêu của mình, những người có thể giúp đỡ mình nhất định là có nguyên do.
Nhưng cô vẫn không thể nghĩ ra là tại sao ông chủ bí ẩn của tập đoàn Minh Cường lại giúp mình?
Có thực sự như lời bà ngoại nói rằng anh ấy có ý định gì với mình không? Và mặc dù mọi người đều chưa từng nhìn thấy ông chủ bí ấn này nhưng Lý Từ Nhiệm hiểu rằng mọi lời nói và việc làm của họ đều nằm dưới mí mắt của ông chủ kia.
“Từ Nhiệm, cháu phải nắm chắc cơ hội! Nếu lúc đó gặp được người thật có khi cháu lại động lòng thì sao? Rất có khả năng!”
Ngô Thị Lan mỉm cười.