Cô đã từng vì Tư Lệ Đình mà từ bỏ tất cả của anh ta, dủ mang tiếng xấu cô cũng muốn ở bên anh.
Người phụ nữ trước mặt anh ta bây giờ lại nhẹ nhàng bâng quơ cho rằng đàn ông tìm vui vẻ là chuyện bình thường.
“Sao Đường tổng lại nhìn tôi như vậy? Lái xe như thế này rất nguy hiểm đó.” Có Cảm cười mê hoặc.
Hai mắt Đường Minh kinh ngạc trước nụ cười lộng lẫy như vậy, trong nháy mắt khi đối diện với ánh mắt kia của cô tim anh ta đập lỡ nửa nhịp.
Người phụ nữ này thật quỷ dị!
Nếu là Tô Cẩm Khê trước đây, anh ta sẽ càng thương tiếc cô hơn, muốn yêu thương cô thật tốt.
Người phụ nữ này giống như yêu tinh làm khuynh đảo vạn vật, khiến cho tất cả đàn ông đều phải ngả mũ dưới váy cô.
Chẳng cần có tình làm gì, chỉ cần một nụ cười cũng đủ để mê hoặc mọi người.
Nụ cười này của Cố Cẩm ngay lập tức ngăn cản Đường Minh muốn thăm dò thêm.
Xe chạy đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, những người còn lại trong đoàn đã đến từ lâu.
Có Cẩm lấy lý do trang điểm đi vào nhà vệ sinh, có lẽ đã đến lúc biết được đáp án.
Cô tin rằng chú ba sẽ không nói dối, nhưng cô không thể hiểu tại sao chiếc nhẫn lại nằm trong tay Chu Lê.
Cô gọi vào số của Tư Lệ Đình, Cố Cẩm biết máy ngày này Tư Lệ Đình rất bận.
Nhưng mặc kệ là lúc nào điện thoại di động của anh vẫn được bật 24/24, chỉ cần Có Cẩm gọi đến, anh sẽ lập tức nhắc máy.
Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ sau hai tiếng bíp đầu dây bên kia đã được kết nói.
Có thể là do bọn họ gặp lại nhau sau cuộc chia ly, cả Tư Lệ Đình và cô đều giống nhau, trở nên lo được lo mắt.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nói, mang lại cho Có Cẩm cảm giác an toàn không thể giải thích được.
“Bảo bối.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia có giọng nói trầm tháp gợi cảm.
Giọng nói mê hoặc từ tính như vậy khiến trái tim Cố Cảm run lên, sau khi ở bên Tư Lệ Đình lâu như vậy, cô nhanh chóng phân biệt được giọng điệu của anh bây giờ đang ở trạng thái gì.
Tư Lệ Đình còn đang ngủ đã bị cô đánh thức, đổi thành người khác anh đã sớm tức giận rồi.
Chỉ vì người gọi là Cố Cảm nên giọng điệu của anh mới nhẹ nhàng như vậy.
“Để anh nhìn em.” Tư Lệ Đình chuyển cuộc gọi sang cuộc gọi video.
Có Cẩm sợ người khác nghe thấy nên cô đeo tai nghe.
Trước mặt cô xuất hiện một hình ảnh, Tư Lệ Đình đang dựa vào đầu giường.
Bởi vì vừa mới ngủ dậy, đầu tóc hơi rối, đôi mắt xanh lam còn mang chút ngái ngủ.
Trên ngực bộ đồ ngủ bằng lụa được mở rộng, để lộ làn da màu lúa mạch gợi cảm của anh.
Nhịp tim của Có Cẩm đập nhanh sau khi nhìn thoáng qua vẻ ngoài lười biếng của anh. Đều nói sắc đẹp của phụ nữ khiêu khích đàn ông, chú ba của cô mới là yêu nghiệt.
“Xin lỗi, em làm phiền đến anh ngủ.” Cố Cảm thấy sắc mặt anh còn có chút mệt mỏi.
Xét về thời gian, bây giờ chắc chỗ Tư Lệ Đình là khoảng tám giờ sáng, dựa theo thói quen của anh thì tám giờ hơn anh đã dậy.
Bây giờ anh còn ở trên giường thì chỉ có một lý do, cả đêm anh không ngủ, có lẽ anh mới chợp mắt không lâu.
“Anh sợ em không làm phiền anh.” Trên mặt Tư Lệ Đình hiện lên vẻ ấm ức: “Anh tới đây mấy ngày mà em chỉ gọi cho anh hai cuộc.”
Nhìn vẻ mặt ấm ức như đứa trẻ của anh, Có Cẩm dở khóc dở cười: “Thế nhưng anh gọi cho em những mười cuộc.”
Chênh lệch múi giờ giữa hai bên là một ngày một đêm, nhưng Tư Lệ Đình lại luôn có thể tính toán giờ giác của cô trước khi đi ngủ hoặc trong giờ nghỉ trưa mà gọi cho cô.
Anh sẽ không bao giờ làm phiền Cố Cẩm khi cô bận hay.
đang ngủ, có thể nói là rất quan tâm.
“Bảo bối, chú ba nhớ em.” Hai mắt Tư Lệ Đình rực ánh lửa, chỉ muốn xuyên qua màn hình điện thoại đến trước mặt cô.
“Nhớ em thì nhớ về sớm một chút.” Cố Cẩm và anh trò chuyện mà tâm mềm mại lạ thường.
Trên đời này cũng chỉ có một tiếng nhớ em của người đàn ông đó mới khiến trái tim cô tan chảy.
“Anh sẽ nhanh chóng quay lại, bảo bối, sao giờ này em lại gọi cho anh?” Tư Lệ Đình cũng rất quen thuộc tính cách của Có Cẩm.
Cô cũng sẽ lo lắng làm phiền anh, hầu như bọn họ liên lạc với nhau qua WeChat hoặc nhắn tin, nếu không cũng sẽ không mới rời đi vài ngày mà cô đã gọi điện cho anh hai lần.
Ngay lúc này gọi điện đến thì chắc chắn là có chuyện. Anh hiểu Cố Cẩm cũng như Cố Cẩm hiểu anh.
Có Cẩm không chút uyển chuyển, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chú ba, lần trước anh nói anh đấu giá chiếc nhẫn kia cho em, sao anh không đưa cho em?”