Chương 22: Bất ngờ lãng mạn
Sau khi Đường Minh rời đi rồi, cô cảm thấy cũng tốt, ít nhất thì bản thân có thể tự do ở một mình một phòng.
Ban nãy cô đã nghiên cứu qua kĩ rồi, chỉ cần khóa chặt cửa số lại thì chắc chắn không thể từ bên ngoài trèo vào trong đây được. Ngay khi Đường Minh vừa đi mắt thì cô đã trực tiếp khóa trái cửa lại từ bên trong, như vậy thì có thể yên tâm trải qua đêm nay một cách an toàn rồi.
Đường Minh đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng cô khóa cửa phòng lại. Tô Cảm Khê, cô là muốn tôi rời đi như thế sao?
Trong phòng khách, mẹ Đường đang xem phim truyền hình “Mẹ chồng nàng dâu” thì thấy Đường Minh từ trên cầu thang đi xuống, quần áo thì ăn mặc chỉnh tề như thể muốn đi ra ngoài, thấy thế bà ta liền hỏi: “Tiểu Minh, trời đã tối thế này rồi con còn định ra ngoài đi đâu?”
“Mẹ, công ty có chút việc con cần phải đi một chuyến để xử lí, tí nữa con sẽ về. Mẹ xem xong phim thì liệu đi ngủ sớm đi nhé.”
Đường Minh nói dối mẹ mình, trong lòng đã không còn nghĩ muốn trở lại đây nữa.
“Con đúng thật là, vừa mới kết hôn xong đã ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi như thế rồi. Tiểu Khê con bé ấy vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn hiền lành, con nhớ phải đối xử tốt với nó đấy.
Nhớ quay về sớm nhé.”
“Vâng con biết rồi mẹ. Xong việc con sẽ quay về luôn.” Đường Minh nói lời trái với lòng mình xong thì rời đi luôn.
Vội vội vàng vàng trở về căn hộ, vừa mở cửa một cái thì Bạch Tiểu Vũ liền lao đến ôm chầm lấy Đường Minh.
“Minh, cuối cùng anh cũng về rồi.” Bạch Tiểu Vũ thân mật hôn lên cỗ anh một cái.
Đường Minh nhìn bên trong thấy căn phòng vẫn rực rỡ ánh đèn điện thì thắc mắc hỏi: “Tiểu Vũ, không phải em nói bị chập cầu dao sao?”
“Minh, nếu như em không nói như thế thì làm sao anh quay về với em được đây? Em không muốn chứng kiến anh ở bên cạnh với một người phụ nữ khác, hơn nữa lại ở qua đêm chung một phòng như thế.”
“Tiểu Vũ, cho dù anh với cô ấy có ở chung phòng thì cũng chia chỗ ngủ riêng mà. Tô Cẩm Khê cô ấy đã trải sẵn chăn xuống dưới sàn nhà rồi định tối nay ngủ ở dưới đất, còn anh thì nằm ngủ trên giường.”
“Coi như cô ta biết điều.” Bạch Tiểu Vũ lẫm bẩm nói.
“Em nói cái gì cơ?”
“Không có gì. Minh, dù sao về cũng đã về rồi, hôm nay em đã chuẩn bị cho anh một bất ngờ đó.” Bạch Tiểu Vũ đóng cửa lại, đứng ở ngay trước mặt anh ta từ từ cởi chiếc áo tắm đang mặc trên người. Ở bên trong lộ ra một chiếc váy sexy bằng ren, tất nhiên trong nháy mắt có thể nhìn rõ được toàn bộ những gì ở bên trong chiếc váy đó.
“Minh…” Bạch Tiểu Vũ dùng ngón tay mân mê dần xuống phía dưới cơ thể của anh ta, khí thế hừng hực như lửa đốt.
: Bàn tay hư hỏng đó liền bị người ta nắm lại: “Em có biết bản thân đang trêu đùa với lửa không?”
“Vậy thì anh mau dập tắt nó đi nào.” Bạch Tiểu Vũ nở một nụ cười khiêu gợi nói.
Hai người hai thân thể nóng bỏng nhanh chóng quấn chặt lấy nhau. Đường Minh cũng không biết bị làm sao nữa khi mà rõ ràng thân thể của anh đang dây dưa với một người phụ nữ khác nhưng trong đầu anh lại toàn hiện lên hình ảnh ban nãy Tô Cẩm Khê quỳ ở dưới đất để trải chăn ra nằm ngủ.
Bạch Tiểu Vũ chỉ cảm thấy Đường Minh của tối hôm nay có vẻ so với mọi khi còn mạnh mẽ hơn khiến cho cô ta khàn cả giọng, không nói nên lời.
Nhà họ Đường.
Sau khi Đường Minh đi khỏi, Tô Cẩm Khê đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi nghỉ ngơi sớm. Mọi cửa số lẫn cửa ra vào đều đã khóa chặt rồi, cô tin rằng đêm nay chắc chắn sẽ trôi qua êm đẹp.
Vào lúc này trong căn phòng ở phía trên phòng cô, Tư Lệ Đình trên người mặc áo choàng tắm, ngón tay mảnh khảnh lắc nhẹ ly rượu cầm trên tay.
Miệng ly bạc lắp lánh ánh sáng, người đàn ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không, không ai có thể biết được rằng anh đang nghĩ cái gì.
“Thưa cậu chủ, đúng như anh dự đoán, Đường Minh đã rời khỏi đây, e là tối nay sẽ không quay trở lại đây nữa. Tiểu thư Tô Cảm Khê cũng đã cài chốt khóa phòng ở một mình trong đó rồi.”
Lâm Vận cũng không biết cậu chủ của mình có chuyện gì. Mặc dù Đường Minh và Tô Cẩm Khê hai người bọn họ không có quan hệ chính thức, nhưng trong mắt toàn bộ người nhà họ Đường lẫn người nhà họ Tô thì cô vẫn được coi là người vợ hợp pháp của Đường Minh.
Tất cả phụ nữ muốn theo đuổi cậu chủ có thể phải xếp được thành một hàng dài đến quảng trường, thế nhưng anh trước sau lại chỉ để mắt đến một mình Tô Cảm Khê mà thôi.
“Cậu đi xuống dưới đó nói với Tô Cằm Khê là, 11 giờ tôi đợi cô ấy ở trong phòng.”
“Cậu chủ… Tiểu thư Tô Cẩm Khê sợ là sẽ không tới đâu, tôi cảm thấy hình như cô ấy rất sợ anh.” Lâm Vận trong lòng âm thầm lau mồ hôi giúp Tô Cẩm Khê.
“Nếu như cô ấy không đến, vậy thì anh chỉ cần nói là tôi sẽ công khai mối quan hệ của chúng tôi cho mọi người biết, xem cô ta phản ứng thế nào.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Lâm Vận chỉ có thể lắc đầu bó tay. Tiểu thư Tô Cẩm Khê ơi, cầu mong cô hãy cầu phúc cho mình tai qua nạn khỏi nhé. Ai bảo cô lại được cậu chủ tôi nhìn trúng cơ chứ, tôi đây cũng là lực bất tòng tâm.
Tô Cẩm Khê tắt đèn đi ngủ, cô không biết là cửa đã bị ai ở ngoài gõ, đang trong giấc nồng bị làm ồn đánh thức, cô liền cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
: Ề Lâm Vận nhìn nhìn ngó xung quanh chắc chăn không có ai nhìn thấy mới lên tiếng: “Tiểu thư Tô Cẩm Khê, cậu chủ bảo cô 11h lên phòng của cậu ấy.”
“Cái gì cơ! Còn lâu tôi mới đi!”
“Cậu chủ nói là nếu như cô không đi, thì ngài ấy sẽ nói với tất cả người nhà họ Đường chuyện xảy ra hôm nay. Lời đã được chuyển rõ ràng như thế rồi đó, không có gì tôi xin phép đi trước.” Lâm Vận nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Nếu như cậu chủ thật sự thật lòng với Tô Cầm Khê, vậy thì Tô Cẩm Khê trong tương lai có thể là vợ của anh rồi. Anh ta không có gan xúc phạm hay xen vào giữa, chuyện của hai người thì nên để hai người giải quyết vẫn tốt hơn.
Tô Cẩm Khê ở trong phòng nghe Lâm Vận nói thế thì sợ tới mức đổ mồ hôi nhễ nhại, bất giác cứ đi lui đi lại trong phòng, làm thế nào bây giờ, Tư Lệ Đình anh ta chắc chắn đã biết việc Đường Minh rời đi rồi.
Nếu như bây giờ bản thân ngoan ngoãn đi lên theo lời anh thì chẳng phải là giống như cừu rơi vào miệng hỗ sao?
Tại sao sự quan tâm của anh ta đối với mình không hề giảm đi chút nào vậy? Những câu tư vấn lặt vặt ở trên mạng thực sự không hề đúng chút nào cả.
Nếu như mà không đi, thì với tính cách đó của Tư Lệ Đình chắc chắn anh ta sẽ thực sự không ngại mà nói hết ra.
Dù sao anh với Đường Minh quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã không tốt, cho dù có nói ra hết, vậy thì đêm đó bản thân đã tự đi nhầm phòng, lỗi cũng là ở bản thân mình.
Từ thời xa xưa trở về trước, một khi đã mắc lỗi thì bao giờ người phụ nữ cũng phải mang nặng tiếng xấu hơn đàn ông.
Những từ như “ti tiện”, “không có tự tôn” sẽ luôn luôn gắn liền với người phụ nữ. Tô Cẩm Khê nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Hiện tại cô nên làm gì bây giờ? Tô Cẩm Khê nhìn chằm chằm vào điện thoại, thời gian từng phút một đang từ từ trôi qua, bây giờ đã là 10h50 rồi.
Tô Cẩm Khê đã đi loanh quanh phòng trên dưới 20 lần, vẫn còn 10 phút nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô sợ hãi suýt thì ngã xuống đắt, lúc này có người gọi điện đến cho cô.
Một số điện thoại của người lạ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại của cô, Tô Cẩm Khê vẫn còn đang tức giận bừng bừng, nhấn nút chấp nhận cuộc gọi hét lên: “Tôi không mua bảo hiểm nhân thọ, cũng không cần vay nợ hay sửa chữa nhà của….”
*Cô gái, em vẫn còn 10 phút nữa.”
Âm thanh của Tư Lệ Đình rất rõ ràng vang lên ở bên tai, sắc mặt Tô Cẩm Khê theo đó càng thêm trầm trọng, vô cùng khó coi.
“Là… là chú!” Tô Cảm Khê suýt chút nữa nói lắp mà cắn vào lưỡi mình.
“Chính là tôi!” Tư Lệ Đình gần như có thể tưởng tượng được ra vẻ mặt hoảng hốt của cô ngay lúc này.
Tô Cẩm Khê cố gắng xoa dịu nỗi bồn chồn dâng lên trong lòng: “Chú ba, tôi cầu xin chú buông tha cho tôi có được không?”
“Trước khi tôi cảm thấy chán ngán em thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha.”
Tô Cầm Khê muốn khóc mà không ra được nước mắt, đêm đó tại sao cô lại có thể đi nhầm phòng cơ chứ, nhằm lầu ba thành lầu hai mới đáng chết!
“Tôi phải làm thế nào thì chú mới ngán tôi đây?”
Người nọ hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của cô, thẳng thừng nói: “Em còn có 9 phút nữa. Nếu như em thật sự không đến, vậy thì vào sáng sớm mai em cứ nhìn nhà họ Đường lẫn nhà họ Tô có chuyện xảy ra đi.”
“Sự việc mà bị lộ ra ngoài thì chú cũng bị tiếng xấu mà thôi.”
“Ò, em nghĩ là tôi để ý đến máy thứ gọi là danh tiếng đấy ư?
Bây giờ chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc em có đến hay không?” Giọng Tư Lệ Đình đột nhiên trầm xuống lạnh lùng.
“Tôi… có đến.” Tô Cẩm Khê nghiền răng nghiến lợi thốt ra. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên gì, cùng lắm thì tự thuyết phục rằng bản thân đang tìm đến một con vịt đi, anh ta đẹp trai như thế tính ra cũng không bị chịu thiệt thòi gì nhiều.
NG, Tự an ủi bản thân như vậy nhưng thực ra cô vẫn cần nhiều dũng khí hơn nữa để làm được điều đó.
Tô Cẩm Khê cần thận mở cửa phòng, lén lút như kẻ trộm nhìn xung quanh bên ngoài xem có động tĩnh gì không. Cả căn biệt thự đã chìm vào trong bóng tối, mọi người ai cũng đều đi ngủ hết rồi.
Tô Cẩm Khê cũng không dám bật đèn lên mà cứ lò dò bám vịn vào thành cầu thang để đi lên lầu trên. Sắp đến gần căn phòng định mệnh đó là tim cô lại càng đập nhanh liên hồi tưởng chừng như sắp rớt ra ngoài đến nơi vậy.
Khi đã đến được căn phòng quen thuộc đó, cô bắt đầu gõ nhẹ lên cửa phòng thì phát hiện cửa đã mở sẵn từ lúc nào. Bên trong tối mù tối mịt, còn chưa định hình được gì cô liền bị ai đó kéo vào bên trong giống hệt như đêm hôm đó.
Cơ thể được đặt xuống chiếc giường mềm mại đặt giữa phòng ngủ, Tô Cẩm Khê căng thẳng bám chặt vào chiếc áo choàng tắm của anh.
“Chú ba, hôm nay tôi không được tiện cho lắm.” Tô Cẩm Khê nghĩ bừa một lời nói dối, miễn là không bị làm gì là được.
*Hả?” Bàn tay đang cởi bộ đồ ngủ trên người cô của anh đột ngột dừng lại.
“À thì là, hôm nay dì cả của tôi tới thăm.” Đây chính là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra ở hiện tại. Trước đây mỗi lần cô tắm rửa mà cảm thấy bụng dưới đau dữ dội, thì điều đó chính là dấu hiệu báo trước của mỗi kì kinh nguyệt.
*Dì cả là gì cơ?” Tư Lệ Đình nghe vậy bối rối không ngừng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có ửng hồng của cô trong bóng tối càng đỏ bừng hơn, chẳng nhẽ cô còn phải giải thích tường tận cho anh biết “dì cả đến thăm” là gì ư?
“Thì… chính là người con gái nào cũng đều bị đó, mỗi tháng sẽ bị một lần, một lần thì là 7 ngày.”
Nghe cô nói vậy trong nháy mắt Tư Lệ Đình liền hiểu ngay, giọng nói trong không khí mang theo vài phần lạnh lùng làm người khác cũng phải rùng mình: “Nếu như em nói dối tôi thì trong vòng ba ngày em đừng mong xuống được khỏi giường!”
Lúc ở trong ga ra để xe anh đã rất muốn “ăn” cô rồi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn đến bây giờ, đây có thể coi là loại tra tấn như thế nào chứ? Vậy mà bây giờ cô bỗng nhiên nói thân thể không khỏe, Tư Lệ Đình anh ngay lập tức một mang một mặt lạnh đến mức như sắp muốn ăn thịt người đến nơi vậy.
“Tôi không có nói dối mà.” Cơ thể Tô Cẩm Khê run lên vì sợ hãi, anh thật là hung dữ với cô.
“Đúng là nhát gan.” Anh hừ lạnh một tiếng.
“Thế bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Nhắm mắt lại và đi ngủ, nếu như bây giờ không muốn tôi “ăn”
em thì tốt nhất ngoan ngoãn đừng động đậy.” Tư Lệ Đình tức giận hồng hộc nói, quả nhiên một người đàn ông không thể thỏa mãn dục vọng thật đáng sợ.
Tô Cẩm Khê nhắm mắt nép vào trong lòng anh. Mặc dù cô cảm thấy rất vui sướng vì đã thoát được một ải đó, thế nhưng máu chốt ở đây là cái vật cưng cứng ở phía thân dưới kia khiến cô ngủ thế nào đây?
Tư Lệ Đình con người anh cũng rất đáng tin cậy, chỉ cần cô không động tay động chân lung tung thì anh sẽ không hề làm gì cô, chỉ cần ôm chặt cô ở trong lòng mình là được rồi.
Loay hoay một hồi, cuối cùng Tô Cẩm Khê cũng chìm vào giấc ngủ. Cảm nhận được hơi thở đều đặn của người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trong vòng tay mình, cùng với ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường bên ngoài hắt vào bên trong. Tư Lệ Đình nhìn những thấy những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt thanh tú của cô. Tô Cẩm Khê khi ngủ quả thực rất giống như một thiên thần hạ giới vậy.
Những ngón tay men theo đường nét của cô nhẹ nhàng, cứ hết lần này lại đến lần khác.
Buổi sáng tỉnh mơ, khi tia nắng đầu tiên ló dạng, một người đột nhiên bước vào trong phòng.
Đường Minh nhìn thấy nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang ngủ trên giường, lông mi dày và mảnh giống như cánh bướm, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên ửng hồng lên hai tầng, cái miệng đỏ tươi khẽ mở hờ hờ giống như một đóa hoa hồng đầy cám dỗ, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của cô còn đang vương vãi trên gối. Anh ta cảm thấy bản thân như đang bị lạc vào trong thế giới truyện cổ tích, Tô Cảm Khê đang ngủ trước mặt, ở đó anh ta là quái vật còn cô là công chúa đang ngủ say, khiến người ta nhìn thấy muốn hôn cô một cái và đánh thức cô dậy.
Anh dần dần cúi xuống, giống như một con quái vật, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn đó.
Đột nhiên, đôi lông mi như cánh bướm rung lên vài cái, một đôi mắt trong veo như núi xanh sau cơn mưa mở ra đối diện với anh.
Tô Cảm Khê mở mắt ra và nhìn thấy người trước mắt không phải là Tư Lệ Đình mà là Đường Minh, cô sợ đến mức bật ra khỏi giường.
“Cốc!” Tô Cầm Khê trở mình quá nhanh nên cộc đầu vào Đường Minh phát ra tiếng động. Tô Cẩm Khê xuýt xoa vì đau điếng, nước mắt nước mũi cứ thế mà chảy ra.
“Anh, sao anh lại ở đây?” Cô che trán của mình lại, ứa nước mắt nhìn Đường Minh.
Đường Minh cảm thấy có chút áy này khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô: “Xin lỗi, tôi vốn đã biết là cô nhát gan rụt rè vậy mà lại làm như vậy, có phải dọa là cho cô sợ một phen rồi không?”
Tô Cảm Khê liếc nhìn xung quanh phòng, không thấy Tư Lệ Đình, cô là đang ngủ ở lầu hai, nên ở đây không có anh ấy.
Cái người này vậy mà nhân lúc mình ngủ thiếp đi mà đã bế mình trở về phòng.