Chương 206:
“Ý của tớ, cậu nên làm ầm ï đám cưới của họ, làm Tô Mộng rơi xuông đài.
Cậu đã ở bên cạnh Đường tổng nhiều năm như vậy, Tô Mộng thì tính là cái gì đâu?”
Bạch Tiểu Vũ bất lực cười: “Cậu nghĩ tớ không muốn làm như vậy sao? Nhưng nếu tớ đả kích Tô Mộng, tức là Đường Minh cũng có thể rơi xuống đài, tớ không thể đối xử với anh ấy như vậy.”
Nếu cô ta phá đám cưới, quan hệ giữa cô ta và Đường Minh lại càng không có khả năng, sao cô ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ.
“Chúng ta ở ngoài cửa nhìn thôi, đừng vào.” Ninh Nhụy sợ Bạch Tiểu Vũ sẽ bị cảnh tượng kia kích thích.
“Không, tớ phải vào.” Bạch Tiểu Vũ nắm tay Ninh Nhụy đi vào đại sảnh.
Hôn lễ của hai người vừa được tổ chức, không khí bên trong rất náo nhiệt, người chủ trì đang cố gắng hết sức điều hòa bầu không khí.
Ánh sáng chiếu xuống cô dâu chú rể, Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy Tô Mộng cười, còn Đường Minh thì vô cùng nghiêm túc.
Anh ấy không yêu Tô Mộng, không hề yêu Tô Mộng, vấn đề giữa hai người là đứa trẻ, mình nhất định phải tìm cách loại bỏ đứa trẻ!
Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ từ bỏ việc ở bên Đường Minh, sự khiêu khích của Tô Mộng sẽ chỉ khiến cô ta nỗ lực hơn nữa để xóa bỏ mọi chướng ngại.
Dù biết rõ Đường Minh không yêu Tô Mộng, nhưng khi nhìn hai người trao nhẫn cưới, nước mắt vẫn rơi từng giọt.
Trên đời không có gì đau khổ hơn là đám cưới của người mình yêu mà cô dâu không phải là mình.
Hai người ôm nhau trong tiếng nhạc, vốn đoạn này là phải hôn, nhưng Đường Minh chỉ dùng cái ôm cho có lệ.
Bạch Tiểu Vũ ở dưới sân khấu khóc như mưa, Tô Cẩm Khê liếc nhìn Bạch Tiểu Vũ trong góc, trong mắt có chút không đành lòng.
“Chú ba, thật ra Bạch Tiểu Vũ cũng đáng thương. Trơ mắt nhìn người mình yêu kết hôn với người khác, mà cả đời cô ấy chỉ có thể trốn trong góc tối không có danh phận.”
Tư Lệ Đình liếc nhìn Bạch Tiểu Vũ đang che miệng khóc, nhưng trong mắt không có một tia thương hại.
“Đáng thương thì tất nhiên sẽ có chỗ đáng hận, mọi kết quả đều do chính mình tạo thành, không thể trách người khác được.”
Tô Cẩm Khê suýt quên, Tư Lệ Đình ngoài đối xử dịu dàng với cô ra, thì với người khác anh đều có thái độ lạnh như băng.
“Nhìn thấy bọn họ em càng cảm nhận được chúng ta cũng không dễ gì mới có thể ở bên nhau, chú ba, tháng sau chúng ta kết hôn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu chứ?”
“Em yên tâm, nhất định chúng ta sẽ ổn thôi.” Tư Lệ Đình an ủi nói.
Hai người càng thân mật, trái tim của Hoa Tỉnh càng khó chịu, nhìn quan hệ của Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê, rồi lại nhìn quan hệ của Đường Nhược với cô ta, họ là hai thái cực. Sau khi tham dự hôn lễ, Tô Cẩm Khê không có ý định ở lại, công ty của Tư Lệ Đình còn rất nhiều việc phải làm.
Sau khi hai người nói vài câu với Đường Minh, liền chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Búa Tử.” Giọng của Cố Nam Thương vang lên bên tai, Tô Cẩm Khê quay lại nhìn anh ấy.
“Thương Hải.” Lần trước anh ấy giải vây giúp cô, cô còn chưa kịp nói cảm ơn anh ấy.
“Đúng lúc gặp hai người ở đây, về dự án của chúng ta vẫn còn một số chỉ tiết cần phải hoàn thiện. Chiều nay hai người có thời gian không?”
Lịch trình hôm nay của Tư Lệ Đình đã kín, nhưng cố tình dự án chỗ Cố Nam Thương cũng là dự án lớn, không được đề xảy ra một chút sơ suất nào.
Tô Cẩm Khê biết tình trạng của anh, chủ động nói: “Chú ba anh ấy không có thời gian, vừa hay tôi đang theo dõi dự án đó, tôi và anh bàn bạc cũng giống nhau thôi chứ?”
Nếu là người khác Tư Lệ Đình sẽ không yên tâm để một mình Tô Cẩm Khê đi, nhưng phẩm chất của Cố Nam Thương thì anh vẫn có thể yên tâm.
“Chiều nay tôi có việc khác, có vấn đề gì thì liên hệ với Tô Tô.”
“Biết đại tổng giám đốc như anh rất bận, vậy thời gian buồi chiều và Tiểu Búa Tử dành cho tôi rồi, đến lúc đó Tư tổng đừng ghen nhé.” Cố Nam Thương trêu chọc.
Tư Lệ Đình ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Cẩm Khê nói: “Chỉ có thể nói chuyện công việc.”
“Em biết rồi, anh yên tâm đi.”
Tư Lệ Đình hôn cô thật sâu một chút rồi mới buông ra, “Nếu tới kịp anh sẽ tới đón em.”
“Không cần phải lo cho em đâu, anh làm việc của anh trước đi.” Tô Cẩm Khê biết lý do Tư Lệ Đình bận rộn như vậy là để chuẩn bị cho hôn lễ vào tháng sau.
“Ngoan.”
“Này, hai người còn muốn thể hiện tình cảm trước mặt tôi bao lâu? Chỉ xa nhau một buổi chiều mà thôi, thật sự không chịu nổi hai người mà.”
Cố Nam Thương không phân bua kéo tay Tô Cẩm Khê rời đi, Tư Lệ Đình ở phía sau hét lên, “Cố Nam Thương, bỏ cái tay của anh ra.”
Tô Cẩm Khê che môi cười, cô có thể cảm nhận được Tư Lệ Đình đối với Cố Nam Thương và Đường Minh giống nhau, đều không có địch ý.